Trong phút chốc, trong mắt Cố Chấn Hải hiện vẻ đầy tính toán, ông ta lập tức đi về phía phòng sách. Khi Cố Chấn Hải đến gần phòng làm việc thì lập tức nghe thấy tiếng lục đục bên trong, ông ta lập tức mở cửa, trong phòng toàn một đống hỗn độn, tủ sách, ngăn kéo, két sắt đều bị lật tung hết cả lên, Cố Tiểu Mạch vẫn quay lưng về phía ông ta, không ngừng tìm kiếm thứ gì đó, cô khiến phòng sách trở nên lung tung lộn xôn. Cố Chấn Hải hít một hơi Nghe thấy giọng ba, Cố Tiểu Mạch tay chân cứng đờ, bàn tay đang lật tìm hồ sơ bỗng dừng lại, Cố Tiểu Mạch từ từ quay người lại, đưa mắt liếc nhìn Cố Chấn Hải, đôi con ngươi ẩn chứa sự lạnh lẽo ngút trời như vực sâu không thấy đáy. Cố Chấn Hải có hơi bất ngờ, ông ta cảm thấy giờ phút này đây ánh mắt Cố Tiểu Mạch chứa đựng sự lạnh lùng, xa lạ, trong lòng hơi chấn động. Cơn tức giận từ từ qua đi, giọng điệu trở nên bình tĩnh hơn nhiều: “Làm phòng sách của ba trở nên lộn xộn như thế này là bởi vì con muốn tìm gì đó sao?” ‘Cố Tiểu Mạch, con đang làm gì vậy hả!” “Giấy chứng tử của mẹ tôi, ông cất nó ở đâu rồi?” Đột nhiên Cố Tiểu Mạch lại nhắc đến như thế làm Cố Chấn Hải có chút kinh ngạc, sắc mặt thay đổi: “Con… con tìm cái đó để làm gì chứ!” “Cố Chấn Hải, mẹ tôi bị bệnh thời kì cuối, buồn phiền mà chết, đây là thật hay là giả hả? Hay thật ra mẹ qua đời là vì nguyên nhân gì khác! Tốt nhất ông nên trả lời tôi đi” Ánh mắt Cố Tiếu Mạch sắc bén, bàn tay nắm chắc hồ sơ không tự chủ được càng bấu chặt hơn. Trong đầu Cố Chấn Hải như sét đánh ngang tai, “đùng” một tiếng làm người ta choáng váng. “Cố Chấn Hải, ông nói cho tôi biết đi, rốt cuộc tại sao mẹ tôi lại chết chứ, ông và Hoàng Mai đã giờ trò gì hả!” Tâm trạng của Cố Tiểu Mạch trở nên hơi kích động, dần dần mất tiếng, sự đau đớn trong đáy mắt không gì che gi: Vẻ mặt Cố Chấn Hải dần trở nên lạnh lùng, hai tay nắm chặt thành đấm, Cố Tiểu Mạch gật đầu, ngẩng đầu, vẻ đầy chế giễu nói: “Lợi dụng thế lực của nhà họ Kỳ để nâng đỡ nhà họ Cố của ông, lừa gạt tình cảm của mẹ, lẽ nào nguyên nhân cái chết của mẹ cũng có liên quan đến ông sao? Cố Chấn Hải, ông không nói đúng không? Tốt nhất là ông hãy cầu nguyện để tôi không điều tra ra được, nếu không thì dù mất tất cả tôi cũng sẽ phá hủy toàn bộ nhà họ Cố của ông, tôi nói được thì làm được!” Đột nhiên hồ sơ bị Cố Tiểu Mạch quăng đầy ra đất, những trang giấy trắng rải rác tứ tung, dưới đáy mắt của Cố Tiểu Mạch ánh lên sự tàn nhẫn. Khi cô sắp bước qua những trang giấy trắng để rời khỏi phòng sách, gương mặt Cố Chấn Hải đã sớm trở nên khó coi vô cùng, có trời mới biết, suốt hơn hai mươi năm qua, mỗi ngày khi nhìn thấy khuôn mặt của Cố Tiểu Mạch, thì ông ta lại nhớ đến Kỳ Hân Lan! Những kí ức đã chôn giấu ở trong lòng từ bấy lâu lại trỗi dậy, ông ta tức giận nói: Tiểu Mạch, đừng có giả bộ thanh cao như mẹ cô để ở đây chất vấn tôi đủ điều, cô không đủ tư cách đâu!” Cố Tiểu Mạch kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Cố Chấn Hải càng lạnh lùng hơn. Cố Chấn Hải nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đã từng lợi dụng thế lực của nhà họ Kỳ thế nhưng tình yêu tôi dành cho Kỳ Hân Lan là thật lòng, hừ, còn bà ta thì sao? Lúc nào cũng giả vờ là mình thanh cao lắm, thế nhưng lại lừa dối sau lưng tôi, Cố Tiểu Mạch, cô cũng đừng có ra vẻ đòi lại công bằng cho bà ta, bà ta cũng có lỗi với tôi thôi, thế nên sau khi chuyện đó bị phanh phui bà ta mới không oán trách tôi câu nào, Cố Tiểu Mạch, tôi nuôi cô biết bao nhiêu năm, chính là nuôi con giùm người đàn ông khác, là nuôi một đứa ăn cháo đá bát, cô và bà ta đều như nhau cả thôi, tôi không nên thông cảm gì mới đúng!” Cái gì gọi là ông ta không nên thông cảm? Lời nói của Cố Chấn Hải như hàng ngàn mũi kim đâm vào trái tim của Cố Tiểu Mạch, như thành trị sắp thất thủ, phải buông tay chịu hàng, trong lòng Cố Tiểu Mạch rối ren, nhất thời không thể suy nghĩ được gì, trong đầu là một khoảng không trống rỗng. Cô có thể cảm nhận được rõ ràng sự run rẩy trong giọng nói của chính mình: “Ông… ông đã làm gì với mẹ tôi hả?” “Bà ta đáng bị tội như thế, tự làm tự chịu, Cố Tiểu Mạch, tôi nuôi hai mẹ con cô nhiều năm như thế, nói trắng ra chính là sự sỉ nhục dành cho. tôi! Tôi đòi lại những thứ của mình từ cô chỉ là chuyện nên làm mà thôi, mẹ cô đã chết, bây giờ là lúc cô phải thay mẹ mình trả hết nợ nần rồi” Cố Chấn Hải đột nhiên mất đi khống chế đi đến trước mặt cô, ánh mắt hung tợn. Cố Tiểu Mạch mở to mắt kinh ngạc, sắc mặt tái nhợt hẳn đi: “Cố Chấn Hải, ông đừng có mà gắp lửa bỏ tay người!” “Ha, Cố Tiểu Mạch, cô chính là con gái của Kỳ Hân Lan và tên đàn ông kia, được thôi, nếu như sự việc đã bị bại lộ hết rồi, vậy thì tôi sẽ nói thật cho cô biết, mẹ của cô không phải chết vì buồn phiền quá độ, bà ta chết rất là đau khổ, bà ta lại không dám tự mình nói cho cô biết kết quả, Cố Tiểu Mạch, tôi có thể thông cảm cho cô!” Những lời nói này như hoàn toàn nuốt chứng lấy lí trí của Cố Tiểu Mạch, trái tim cô kiệt quệ, Cố Tiểu Mạch vô ý thức lùi lại phía sau, hai tay bịt chặt lỗ tai. “Không phải! Cố Chấn Hải, ông nói dối!” Cố Tiểu Mạch lớn tiếng kêu gào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]