Chương trước
Chương sau
Như thể cảm thấy ngón tay cô lạnh đến mức nào, mười ngón tay trực tiếp tách tay cô ra cho đến khi chúng đan vào nhau mới thôi.
Cố Tiểu Mạch không phản kháng, nhìn theo hành động trẻ con của Mộ Bắc Ngật.
Sự ngột ngạt bị đè nén mấy ngày nay dường như dần tan hết.
Đêm đã khuya, Cố Tiểu Mạch nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt vốn dĩ luôn trong sáng, giờ đây dường như nhuốm một lớp tro tàn, trống rỗng, mênh mang.
Nửa tiếng sau, Mộ Bắc Ngật được đẩy vào phòng cấp cứu, Cố Tiểu Mạch dựa vào bức tường phía sau mơ màng chờ đợi.
Dịch Bạch sánh vai với cô, thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô, to gan mở miệng: “Cố Tiểu Mạch, mấy ngày nay cô đi đâu, thật sự bị người ta bắt đi, hay là lén lút bỏ trốn?”
Cố Tiểu Mạch nghiêng đầu, tự hỏi liệu mình còn có gì phải phiền muộn? Gô không trả lời trực tiếp mà bắt chẹt, hỏi lại: “Bị bắt đi hay bí mật bỏ đi thì sao?”
“Tôi … làm sao tôi biết được? Dù sao thì, cuối cùng người bị hành hạ vẫn là của chúng tôi.” Dịch Bách ấp úng phản kháng một câu.
Nhưng lòng Cố Tiểu Mạch lại chùng xuống vì nửa câu sau của Dịch Bách, hơi kinh sợ.
Vì sợ cô nghĩ nhiều, Dịch Bách nhanh chóng bổ sung: “Cố Tiểu Mạch, đừng nghĩ nhiều, nếu không đến lúc đó người bị Mộ tổng phạt lại là tôi. Giám đốc điều tra vài nơi nghỉ ngờ có hành tung của cô. Tôi cũng đã cử người đi. Giám đốc cũng định sau khi giải quyết xong chuyện hôm nay, sẽ tự mình bay tới đó. Tóm lại Mộ tổng gắn cô với tương lai của bản thân, lần này hi vọng cô sẽ không giận anh ấy”
Mộ tổng làm ngày làm đêm, Dịch Bách cũng chỉ có thể làm thêm giờ, không được nghỉ.
Dịch Bách không đối xử tốt hơn với bản thân, chắc Dịch Bách cũng tèo theo mất!
Có chút nhìn ra được suy nghĩ trong lòng của Dịch Bách, Cố Tiểu Mạch nhẹ nói: “Anh trở về Mộ gia trông Nám Nám một lát, đảm bảo an toàn cho con bé, tôi ở đây trông nom anh ấy”
“Được!”
Chờ thêm nửa tiếng nữa, Mộ Bắc Ngật bị đẩy ra, cởi bộ âu phục ra, mặc quần áo bệnh nhân. Gương mặt tuấn tú càng tái nhợt.
“Bác sĩ, mọi chuyện sao rồi?”
“Mộ tổng thức nhiều đêm, thiếu ngủ, hiện tại uống quá nhiều. May mắn thay, phát hiện kịp thời, chỉ là dạ dày bị thủng…”
Bác sĩ càng nói, sắc mặt của Cố Tiểu Mạch càng trở nên u ám.
Thủng dạ dày? Đây là chuyện nhỏ sao.
“Bác sĩ, có việc gì cần chú ý ông cứ nói với tôi là được.”
Cố Tiểu Mạch choáng váng, chậm rãi đi vào phòng Mộ Bắc Ngật, đôi mắt hơi híp lại, thêm nữa cô còn nghe được những lời Mộ Bắc Ngật Vô ý nói trên xe.
Cố Tiểu Mạch ngồi bên giường, trên đời này sao lại có người ngu ngốc như vậy?
Cô mệt, anh cũng không thoải mái. Giữa hai người ngay cả một nghi thức chính thức, liền cứ thế thông báo kết thúc trước thời hạn.
Cố Tiểu Mạch luôn thừa nhận rằng cô là một người rất đáng sợ và nhút nhát, 5 năm trước, cô đã bị Cố Chấn Hải làm sai và rời Kyoto để trốn ra nước ngoài, bây giờ, cô lại có ý tưởng này.
Cố Tiểu Mạch nhẹ nhàng chạm vào hàng lông mày đang cau lại của Mộ Bắc Ngật. Vốn dĩ chỉ muốn nhẹ nhàng vuốt ve nó, nhưng nó thực sự có tác dụng, lông mày của Mộ Bắc Ngật cũng từ từ giãn ra.
“Ngủ đi, chúc ngủ ngon”
Sáng hôm sau, khi Mộ Bắc Ngật thức dậy, Cố Tiểu Mạch vẫn đang nằm trên giường ngủ. Mặt đỏ bừng vì gối lên cánh tay ngủ.
Mộ Bắc Ngật tỉnh táo nhìn thấy Cố Tiểu Mạch ở bên cạnh, lập tức ấn huyệt thái dương. Đây không phải là ảo ảnh thoáng qua, cũng không phải là suy nghĩ trong mơ, mà là cô, thực sự cô đang ở bên cạnh anh.
Như một chiếc xương sườn bất chợt trở lại.
Trong mắt Mộ Bắc Ngật hiện lên sự ngây ngất, hoàn toàn không để ý đến chất lỏng còn đang truyền trên tay, hưng phấn bước xuống giường, kim tiêm bị Mộ Bắc Ngật thô bạo giật ra. Máu tứa ra, nhưng anh không quan tâm chút nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.