Chương trước
Chương sau
Cố Tiểu Mạch sao lại không có chuyện gì?
Bà ta còn chưa kịp sao lưu video, điện thoại tuyệt đối không được hỏng. Hai con chó săn đang nhìn chằm chăm vào con mồi của chúng thì đột nhiên một bóng người lao tới, cả hai con chó sói nhìn Hoàng Mai với ánh mắt lạnh lùng.
Ánh mắt kia, dường như thông báo Hoàng Mai đang uy hiếp con mồi của chúng!
Sắc mặt Hoàng Mai thay đổi rõ rệt, cơ thể không khỏi rùng mình.
Con chó săn không ngừng giơ chân giãm lên điện thoại, màn hình lập tức nứt vỡ.
Bây giờ, điện thoại di động không phải là mục tiêu chính của chúng, mà là Hoàng Mai trước mắt.
Hai con chó sói nhìn về phía Hoàng Mai, chảy nước dãi, lộ ra ánh mắt săn mồi tham lam.
Hoàng Mai đột nhiên hét lên một tiếng, lập tức xoay người bỏ chạy.
Hai con chó săn càng thêm phãn nộ, xông lên, hung hăng đuổi theo Hoàng Mai trong sân.
Mộ Bắc Ngật, Dịch Bách và những người mặc áo đen còn lại nhìn tình cảnh bi đát với vẻ mặt thờ ơ. Hoàng Mai bất ngờ bị chó sói cắn vào cổ chân, cả người lảo đảo ngã xuống đất!
Trên đùi đau đớn, Hoàng Mai sống trong nhung lụa hơn mười năm, làm sao bà ta có thể chịu được sự dày vò thế này, tiếng kêu khóc của cô ta càng lúc càng lớn.
Chó săn mạnh mẽ như một con trâu, tha Hoàng Mai qua lại trên mặt đất.
Tất cả đều được huấn luyện, và mặc dù chúng sẽ không giết Hoàng Mai, nhưng chúng vẫn có thể tra tấn bà ta sống dở chết dở. Dẫu sao, nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Hoàng Mai lúc này, hẳn bà ta cũng sợ hết hồn rồi.
Phần chân quân bị chó săn xé nát, bên trong máu tươi tràn ra. Đồng tử của Hoàng Mai trợn to, bà ta không ngờ mình lại rơi vào tình cảnh như vậy!
Hai tay bà ta nắm đất, cứ thế này sớm muộn gì cũng bị chó săn cắn chết!
Hoàng Mai liên tục đá chân, vật lộn với mấy con chó, quỳ xuống. bò về phía bể bơi, chỉ có bể bơi là cứu cánh duy nhất của bà tat Ùm một tiếng, bà ta rơi xuống giữa bể bơi. Hoàng Mai rùng mình giữa làn nước lạnh băng, thậm chí không còn sức để bơi.
Chó săn ghé vào bể bơi, như đang bày tỏ công trạng với Mộ Bắc.
Ngật. Ánh mắt Mộ Bắc Ngật vẫn lạnh lùng như cũ: “Đưa Hoàng Mai vào bệnh viện tâm thần. Không có sự cho phép, không được phép thả ra.
Nếu bà ta không nghe lời, cứ giam lại”
Dịch Bách liên tục đáp lại: “Vâng”
Nhìn thấy bóng lưng Mộ Bắc Ngật rời đi, tự dưng Dịch Bách có cảm giác cô đơn và chua xót, không biết làm sao.
Quanh người, nguy hiểm quá nhiều, sớm muộn gì tình cảm mãi mớikhôi phục lại giữa hai người sẽ bị chôn vùi.
Nam Thần An không đưa Cố Tiểu Mạch trở lại nhà họ Nam mà trực.
tiếp lên máy bay đến tỉnh Hải Thành, gặp bác sĩ mà anh ta đã liên hệ để điều trị.
Hai giờ sau, máy bay hạ cánh.
Nam Thần An ôm chặt Cố Tiểu Mạch trong tay, lái xe đến biệt thự trên đảo, cắt đứt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài. Cho dù Mộ Bắc Ngật có năng lực đến đâu cũng sẽ nhất thời không tìm được tung tích của Cố Tiểu Mạch!
Trong mắt Nam Thần An trào lên tình cảm sâu thẳm. Anh ta thấy bác sĩ đang từ từ tiến lại gần họ, trầm giọng nói: “Bác sĩ, đây là bệnh nhân tôi đã đề nhắc trước đây, bây giờ chính thức bắt đầu điều trị khép.
kín”
“Sao trên người bầm dập đến độ này, miệng cũng bị chính mình cắn nát” Bác sĩ nặng nề nhìn vết thương lộ ra bên ngoài của Cố Tiểu Mạch!
Nam Thần An đau đớn nhìn trên người Cố Tiểu Mạch toàn là vết thương, ấm áp nói: “Hãy điều trị y tế đầy đủ cho cô ấy”
“Được- Trong căn phòng ấm cúng, Cố Tiểu Mạch nằm trên giường, bác sĩ đang ngồi bên giường, đánh thức lý trí và ý thức của Cố Tiểu Mạch từng chút một.
Để Cố Tiểu Mạch nhớ lại những ký ức trước đây của mình, cảm xúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.