Dịch Bách rối bời, trong lòng lại cảm thấy hối hận vô cùng: “Chúng ta căn bản là không thể ngăn cản được sếp, mọi người hãy mau dẹp hết những vật trở ngại ở cầu thang này ra, mau lên! Sếp nhất định là sẽ thoát ra được!”
“Nhất định là vậy!” Dịch Bách ghìm giọng hét lớn, nước mắt anh lưng trừng nhưng lại cố mở to mắt nhìn ngọn lửa đang không ngừng lớn dần.
Thuộc hạ cầm lấy dụng cụ ở tầng một trực tiếp đá thanh xà bị rơi xuống lăn xuống dưới phía dưới tầng một, ở đó vẫn còn hai tên thuộc hạ đang bị thương, lúc này đến khả năng có thể chạy thoát cũng không có!
Cũng không có bất cứ ai để ý đến sự sống chết của họ.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, đến cả Dịch Bách cũng đều khóc lên thành tiếng: “Tôi phải lên đó tìm sếp!”
Nếu không thì cây xà nhà sẽ đổ xuống ngay lập tức, đôi mắt Dịch Bách mở to hết cỡ, lộ ra vẻ mặt kinh hãi!
Anh muốn lao lên tầng hai, nhịp tim căng thẳng đập thình thịch trong lồng ngực, nhưng trong khoảnh khắc cây xà nhà kịp đổ xuống thì anh đã nhìn thấy Mộ Bắc Ngật đang ôm chặt Cố Tiểu Mạch chạy vội ra từ biển lửa, anh ấy lao xuống tầng một, gương mặt tuấn tú đã bị lớp khói bụi làm cho lấm lem, Dịch Bách từ căng thẳng hồi hộp chuyển thành bất ngờ, anh lập tức đỡ Cố Tiểu Mạch giúp sếp của mình rồi cùng chạy thoát ra khỏi phân xưởng!
Sau khi thuộc hạ đã sơ tán ra ngoài thì phân xưởng bỏ hoang phía sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-dung-nghi-tron-thoat-anh/1090808/chuong-341.html