Tiếp đó Cố Tiểu Mạch phế đi công năng của hắn, cơ thể cô chợt run rẩy, tầm nhìn trước mắt cũng dần dần trở nên mờ ảo, cô biết bệnh tình của mình đã phát tác. Giống như những sự sỉ nhục mà cô đã phải chịu đựng ở dưới căn phòng tầng hầm lúc này đã lại xuất hiện vậy, cô muốn trả lại tất cả. Cố Tiểu Mạch không chút nương tay nhấc chân đá qua đó, đồng thời cán sắt trong tay cô lại một lần nữa đập thẳng vào phần bụng dưới của tên đó, nhìn hắn ngã xuống đất cô còn hận thù mà đập thêm vào phát nữa. Bàn tay cô tê dại run rẩy, nhưng cô lại không muốn để ý đến, chỉ để khi tên thứ hai không còn sức lực để chống lại nữa thì Cố Tiểu Mạch mới từ từ ngẩng đầu, lạnh lùng liếc nhìn tên cuối cùng rồi mở lời: “Đến mày rồi đấy!” Hai tên trước đều bị Cố Tiểu Mạch dũng cảm đánh gục nằm bò trên nền đất, tên cuối cùng đã nói ra chủ ý bỉ ối đó khi nhìn thấy Cố Tiểu Mạch thì cảm thấy hoảng sợ một cách kỳ lạ. Trong không khí lan tỏa mùi máu tươi nồng nặc, trên người Cố Tiểu Mạch cũng đã bị vết máu bắn vào, nhưng lại không phải là máu của cô. Hai tên kia đều bị đánh đến nỗi mơ hồ, máu thì không ngừng chảy ra, tên còn lại không thể kiềm chế mà lùi ra sau một bước! Vương Dật ngồi trên xe lăn vì không có sực đấu lại cô nên càng sốt ruột hơn, “Còn ngây ra đó làm gì, qua đó đi, nhanh lên!” Người đàn ông đó lúc này mới miễn cưỡng đi về phía Cố Tiểu Mạch, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, khi tên đó chưa kịp tiến sát lại Cố Tiểu Mạch thì cô liền trực tiếp cầm cán sắt trong tay vung về phía hắn! Tên đó sợ hãi đến mức lùi ra sau một bước, theo bản năng hắn muốn tránh né nhưng lại bị cán sắt đập trúng rồi. Tay chân Cố Tiểu Mạch lạnh toát, con tim cô giống như đang bị nhấm chìm vào trong nước lạnh, yên lặng vô cùng, cô phải nhanh chóng rời khỏi đây, lúc này đã không còn bất cứ sơ suất nào, nhân lúc không ai để ý Cố Tiểu Mạch cố gắng lao thật nhanh đến cánh cửa sắt. Không quan tâm đến tiếng hò hét của Vương Dật, nhưng Cố Tiểu Mạch lại không thể mở được cánh cửa sắt đó, nó đã bị khóa, cô không có cách nào có thể mở nó ra được. Vương Dật vùng vậy lên đã ngã từ trên xe lăn xuống đất, hắn ta mất một chân, sắc mặt dữ tợn nhìn Cố Tiểu Mạch, “Cố Tiểu Mạch, muốn chạy sao, tôi xem cô có thể chạy đi đâu được nữa!” “Cô cứ ở đó đợi tôi, con tiện nhân!” Vương Dật hai tay bám chặt mặt đất, chống một chân giống như một cái xác không hồn lao về phía Cố Tiểu Mạch. Cố Tiểu Mạch không thể tìm được lối ra ở tầng một, chỉ có thể đưa mắt liếc nhìn cầu thang ở bên cạnh, không có cách nào! Cố Tiểu Mạch nhanh chóng lao về phía cầu thang, không quan tâm đến mọi thứ mà chạy lên tầng hai, tầng hai đề có những xưởng làm việc lớn nhỏ, nhưng lại không hề có lối ra nào khác, Cố Tiểu Mạch mệt mỏi nhắm chặt hai mắt, cô đã ép bản thân mình đi vào ngõ cụt này. Phía sau lưng vẫn vang lên tiếng gào thét đầy phẫn nộ của Vương Dật, anh ta dùng bên chân còn lại nhảy đến phía cầu thang, “Cố Tiểu Mạch, cô không thể thoát khỏi đây đâu, cô căn bản là không thể mở được cửa, chi bằng hãy nên ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, nếu không thì tôi cũng sẽ không tha cho cô đâu!” Trái tim Cố Tiểu Mạch tê dại, trong tay không hề có một công cụ phòng vệ nào, phía sau Vương Dật truyền đến tiếng bước chân của những tên đàn ông, cô căn bản là không thể chống lại được sức lực của những người đàn ông nên nếu cô chọc giận Vương Dật không biết hắn ta sẽ làm ra chuyện gì nữa! Cố Tiểu Mạch chỉ có thể nhanh chóng chạy qua đó, tùy ý tìm một phân xưởng tương đối bí mật và kín đáo rồi trốn vào trong đó. . truyện tiên hiệp hay …… Mộ Bắc Ngật ngồi trong phòng làm việc của chủ tịch, gương mặt tuấn tú đầy vẻ trầm tĩnh, chỉ đến khi nhận được một cuộc điện thoại lạ thì mới bất giác cau mày. Nhưng vẫn ngắt ngang dòng suy nghĩ về công việc và nhấc điện thoại để bên tai, “Alo.” “Ông chú lợi hại.” Ở phía bên kia truyền đến giọng nói có phần không vui lại vừa có phần kỳ quặc. Nám Nám đã đến thời gian nghỉ trưa nến đã âm thầm bỏ trốn đến khu vực bốt điện thoại, lấy ra mảnh giấy nhỏ ghi số điện thoại của ông chú lợi hại, cho dù hiện tại trong lòng cô bé vẫn còn đang rất giận anh. Vừa nghe thấy giọng nói của Nám Nám, giọng nói của Mộ Bắc Ngật lại dịu dàng trở lại: “Nám Nám? Sao cháu lại nghĩ đến chuyện tìm chú vậy?” “Ông chú lợi hại, Nám Nám lúc này mặc dù vẫn còn đang giận chú, nhưng cũng chỉ có thể tìm chú để nhờ chú đi tìm Nấm nhỏ rồi, khi nãy cháu gọi cho Nấm nhỏ nhưng lại không được, ông chú lợi hại, chú đi tìm mẹ đi có được không ạ?” Nám Nám yêu đuối nói, đôi mắt thì lại cười rạng rỡ. Nhiệm vụ chính của Nám Nám chính là dùng đủ mọi cách để tạo ra cơ hội tiếp xúc giữa mẹ của mình và ông chú lợi hại. Không biết tại sao, khi Mộ Bắc Ngật nghe thấy câu nói này của Nám Nám thì trong lòng anh liền trùng xuống, khi nãy anh lại có một chút cảm giác bất an. Mộ Bắc Ngật đứng dậy, trầm giọng nói: “Được, chú sẽ thay cháu đi tìm.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]