Lúc Mộ Bắc Ngật cùng Cố Lan Tâm đến nhà cũ nhà họ Mộ, mặt trời đã xuống núi, nhà cũ của nhà họ Mộ rất trang nghiêm, phía sau vườn vẫn còn sót lại ánh tà dương cuối cùng.
Cố Lan Tâm khoác tay Mộ Bắc Ngật đi vào sân nhà, người làm đang quét dọn vệ sinh, thấy hai người đến, cũng chỉ chào qua loa một câu, “Cậu chủ, cô Cố” Mộ Bắc Ngật không để ý đến bọn họ, đi thẳng đến phòng khách.
Mộ phu nhân đi từ tầng hai xuống, trông bà thật quý phái và trang nhã, ông Mộ ngồi ở ghế sofa đọc báo tài chính, vì mọi người trong nhà đều không nói chuyện với nhau khiến nhà họ Mộ chẳng có sự ấm áp của một gia đình.
“Ông Mộ, bác gái, chúng cháu đến rồi ạ” Cố Lan Tâm dịu dàng lên tiếng trước, cười bến lẽn, bộ dạng của một cô gái hiền dịu nết na.
Mộ phu nhân hững hờ nhìn một cái, bà không đáp lại, bà không ưa gì Cố Lan Tâm, dù sao thì ông Mộ cũng là người quyết định hôn ước giữa cô ta và Mộ Bắc Ngật, nếu hôn ước này thành công sẽ ảnh hưởng đến việc thừa kế Mộ Thị của Mộ Thiếu Lãnh.
Ông Mộ cúi đầu nhìn đồng hồ, “Bắc Ngật, lần sau nhớ đến sớm một chút, đến muộn như thế là muốn chúng ta đều ở đây đợi cháu sao?” Mộ Bắc Ngật không trả lời, chỉ đứng im lặng ở đó, anh chỉ nghe những lời ông Mộ nói mà không đáp lại.
Không ngờ Cố Lan Tâm đứng bên cạnh lại vội vàng giải thích thay Mộ Bắc Ngật, “Ông nội, không phải như vậy đâu ạ, là Lan Tâm ở nhà chuẩn bị hơi lâu nên mới đến muộn, lần này không trách Bắc Ngật ạ, lần sau, Lan Tâm sẽ chú ý hơn ạ” Ông Mộ nhìn Cố Lan Tâm với ánh mắt sâu thảm, có chút quở trách, nhưng nghĩ đây là lần đầu tiên Cố Lan Tâm mắc lỗi nên ông liền bỏ qua.
Cố Lan Tâm thấy ông Mộ đã dịu đi, lông mày giãn ra, từ đầu đến cuối, Mộ phu nhân đều lặng lẽ quan sát sắc mặt của Cố Lan Tâm, ánh mắt bà ngày càng u ám.
Đúng vào lúc này, Mộ Thiếu Lãnh say lướt khướt từ bên ngoài về, cậu ta ở quán bar suốt cả buổi chiều, nếu không phải vì biết tối nay nhà họ Mộ có buổi tụ họp ăn uống, cậu ta sẽ không về sớm như thế này.
Lúc bước vào phòng khách, Mộ Thiếu Lãnh bước đi loạng choạng, cậu ta nheo mắt, giống như đứa bé đang làm nũng với bố, cười nói, “Ông nội, cháu về rồi đây” Thái độ của ông Mộ với Mộ Thiếu Lãnh dịu hơn rất nhiều, ông đặt tờ báo xuống, trầm giọng nói, “Tên nhóc này, tại sao lại ra ngoài chơi bời rồi, cả ngày chẳng làm được việc gì nên hồn”
“Nếu ông nội giao công ty cho cháu, cháu sẽ không giống như thế này!” Mộ Thiếu Lãnh liếc nhìn Mộ Bắc Ngật đứng bên cạnh, nói đầy ẩn ý.
Ông Mộ bỗng đứng lên, có lẽ vì ngồi lâu quá nên lúc đứng lên có chút lảo đảo.
Mộ Bắc Ngật đứng ở một bên theo bản năng giơ tay ra đỡ, trước khi Mộ Bắc Ngật chạm đến người ông thì ông đã đứng vững, tiến lên phía trước một bước, vịn vào cánh tay của Mộ Thiếu Lãnh.
Mộ Bắc Ngật chợt khựng lại, sau đó thu bàn tay về.
“Lại uống nhiều như thế, Thiếu Lãnh, sau này ngoan ngoãn lại cho ông” Ông Mộ tuy miệng thì trách mắng Mộ Thiếu Lãnh nhưng trong lòng lại chẳng hề tức giận hay oán trách cậu ta.
Cố Lan Tâm bị Mộ phu nhân gọi vào phòng bếp, “Cô Cố, nếu cô muốn gả vào nhà họ Mộ, cô cần chuẩn bị sẵn tinh thần, nhà họ Mộ không đơn giản như cô nghĩ, làm việc gì cũng phải thận trọng, có điều cô Cố số tốt thật đấy, chiếm được tình yêu và sự bảo vệ của Mộ Bắc Ngật, sau này chúng ta sẽ chung sống hòa thuận với nhau” Mộ phu nhân mặt thì tươi cười nhưng trong lòng không vui vẻ chút nào, tuy miệng thì nói những lời văn vẻ hoa mỹ nhưng lại nhìn Cố Lan Tâm với ánh mắt lạnh lẽo.
Cố Lan Tâm không hiểu ý của Mộ phu nhân, nhất thời có chút cảm động, cô ta nói, “Bác gái à, cháu biết rồi ạ, cháu nhất định sẽ giúp đỡ Mộ Bắc Ngật ạ” Giúp đỡ? Ánh mắt của Mộ phu nhân lập tức hiện lên sự khinh bỉ và phẫn nộ.
Ở một nơi khác, Cố Tiểu Mạch cùng Nam Thần An đi ăn ở bên ngoài, hai người bàn bạc một lúc rồi quyết định tuần sau Cố Tiểu Mạch sẽ cùng Nám Nám đến nhà Nam Thần An ở.
Lúc Nam Thần An chuẩn bị rời đi, anh suy nghĩ cả buổi chiều, cuối cùng quay đầu nhìn Cố Tiểu Mạch, nhỏ giọng nói, “Tiểu Mạch, chuyện bắt cóc anh đã điều tra thay em rồi, Cố Lan Tâm chính là người đứng đăng sau thuê bọn họ, hay là em bỏ công việc này đi, anh sẽ tìm cho em việc khác” Cố Tiểu Mạch đã chắc chắn điều đó từ trước, lúc nghe xong, sắc mặt cô không thay đổi, mắt cụp xuống, hai tay từ từ nắm chặt lại.
“Anh Nam, em biết rồi ạ” Nam Thần An nhận ra sự khác thường của cô, anh ta nhíu mày hỏi, “Cố Lan Tâm là vợ sắp cưới của Mộ Bắc Ngật, nếu có anh ta, em sẽ không dễ dàng đòi lại công bằng cho Nám Nám, chi bằng giao chuyện này cho anh, anh sẽ giải quyết ổn thỏa tất cả giúp e.
Nhưng Cố Tiểu Mạch lại không muốn chuyện gì cũng làm phiền đến anh Nam, cô cười gượng, lắc đầu từ chối Nam Thần An, “Anh Nam, cảm ơn anh đã nói cho em biết sự thật, chuyện này cứ để em, em sẽ giải quyết ổn thỏa” Cảm giác thất vọng dần dần lan tỏa khắp tim Nam Thần An, nhưng cuối cùng anh ta chỉ nhìn Cố Tiểu Mạch mà không nói gì nữa, anh ta gật gật đầu, chào một câu rồi rời đi.
Cố Tiểu Mạch tiễn Nam Thần An xong, cô quay về phòng, sau khi đóng cửa, cô chán nản dựa vào cửa.
Hít một hơi thật sâu, Cố Tiểu Mạch ngước đầu lên, chết tiệt, tại sao lại dính dáng đến Cố Lan Tâm một lần nữa chứ, Mộ Bắc Ngật bị mù hay sao mà lại thích Cố Lan Tâm??
Cố Tiểu Mạch, bao giờ mày mới hết cái cảm giác thất vọng này hả? Cố Tiểu Mạch tự trừng phạt mình bằng cách cắn lưỡi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]