Chương trước
Chương sau
Cả đại hôn nhộn nhịp, những tiếng bàn tán to nhỏ xì xào. Chúng tiên kinh ngạc, âm hồn cũng hú vía.

Uyển Nhu nhíu mày, cô ta mở tháo chiếc khăn hỷ trùm đầu xuống. Tấm khăn nhẹ nhàng rơi xuống đất lộ ra gương mặt được trang điểm tinh xảo của Uyển Nhu. Cô ta như không tin vào tai mình, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Diêm Vương.

- Diêm... vương... ngài nói gì vậy? Chẳng phải đang rất tốt sao?

Nhưng, Diêm Vương nhẹ nhàng gỡ tay của Uyển Nhu ra khỏi tay mình. Cố thành vương an tọa trên chiếc bàn ngọc bích gần đó tức giận đập mạnh bàn đứng dậy.

Thiên Hậu nương nương ngồi ở trên vị trí cao nhất,lúc này mới lên tiếng.

- Diêm Vương? Chuyện này ta cần một lời giải thích.

Diêm vương quay người về phía chỗ của cô. Tất cả đồng loạt nhìn theo. Cô còn đang ngơ ngác, bỗng phát hiện ra cơ thể mình nhẹ bẫng xong chợt bị nguồn lực nào đó nhấc lên bay tới chỗ Diêm vương. Hắn cầm lấy tay của cô, nhẹ nhàng kéo xuống.

- Đây vốn là Diêm hậu của ta!

Cô ngạc nhiên. Chẳng lẽ? Độc của Thuấn Viên đã loại bỏ được cấm thuật?

- Hoang đường! Diêm vương đại nhân! Ngài tuyên bố với lục giới là cưới con gái của ta? Tại sao bây giờ lại lật lọng? Ngài...

Cố thành vương tức giận đi tới chỗ Uyển Nhu. Ông ta không chấp nhận nổi trước mặt mọi người, Diêm vương lại đối xử với nữ nhi bảo bối của ông ta như vậy! Không thể chấp nhận.

Còn Uyển Nhu vẫn đang trong tình trạng bị sốc nặng. Bao nhiêu nỗ lực của cô ta? Bây giờ nói hủy hôn là hủy? Bỗng chốc, Uyển Nhu cười lớn. Cô ta loạng choạng lùi lại về phía sau. Đôi mắt ngấn nước đau khổ.

- Tại sao? Sao ngài lại đối xử với ta như vậy? Tại sao!

- Là do tâm tính của ngươi quá tàn độc. Đến cấm thuật còn sử dụng được, ngươi còn ở đấy mà kêu ca?

Lưu phán quan từ đâu xuất hiện, hắn đàng hoàng đi tới từ ngoài vào. Nét đẹp vẫn không thay đổi, vẫn khiến những nữ nhân có mặt tại đây đỏ mặt thẹn thùng. Cô không ngờ Lưu phán quan lại có mặt tại đây. Hắn là một người tính tình kì quái thoắt ẩn thoắt hiện.

Tất cả một màn xôn xao. Cố thành vương chợt chột dạ. Ông ta nắm chặt bàn tay lại trừng mắt.

- Lưu phán quan, ăn nói hàm hồ! Sao ngài lại có thể nói nữ nhi của ta như vậy?

- Vậy thì Cố thành vương giải thích vì sao Diêm vương lại trúng cấm thuật?

Cố thành vương bị lời nói của Lưu phán quan làm cho tắc nghẹn không nói được lời nào.

Uyển Nhu đưa ánh mắt nhìn sang cô bằng nỗi oán hận sâu nặng. Cô ta nhân lúc mọi người không chú ý, thi triển công pháp tấn công về phía cô. Trong tình huống đó, Mã Khắc đã nhanh kịp thời xuất hiện đỡ đòn cho cô. Hắn dùng công pháp của mình nâng tới tầng cao nhất áp chế lại sức mạnh của Uyển Nhu.

Lúc này, cô được một cánh tay kéo sát lại ôm vào lòng.

Uyển Nhu bị Mã Khắc phản lực, cả người bất chợt bị đánh bay về phía sau đập vào chiếc cột rồng. Cơ thể cô ta vô lực ngã xuống đất mà phun ra một ngụm máu tươi. Cố thành vương hốt hoảng chạy lại nhưng lại bị một đám âm binh từ đâu xuất hiện chặn đứng. Uyển Nhu thở hổn hển cố gắng gượng dậy. Khóe môi cô ta nhếch lên, cười một cách điên cuống.

- Đúng! Ta âm độc! Ta tàn độc! Bản tính ta xấu xa! Nhưng... tất cả ta làm vì quá yêu ngài thôi!... Diêm Vương đại nhân, có bao giờ ngài chú ý tới ta không? Có bao giờ ngài mở lòng với ta không? Tại sao? Ta thua kém gì cô ta? Ta bây giờ cũng có phượng hoàng đơn... đúng rồi... nếu cô ta không còn phương hoàng đơn... cô ta không thể trở thành Diêm hậu được...

Tiếng cười của Uyển Nhu nghe thật xót xa. Hàng lông mày Diêm vương nhíu lại.

- Mã Khắc! Đến chỗ Uyển Nhu lấy lại Phượng hoàng đơn của trong người cô ta.

Mã Khắc nhận lệnh cất giọng. Cố thành vương tức giận đến tím tái mặt mày. Ông ta định ngăn cản nhưng lại bị đám âm binh cản lại.

- Diêm vương! Ngươi đúng là kẻ tuyệt tình. Con gái ta yêu ngươi như vậy. Cho dù nó làm sai thì nó cũng chỉ vì quá yêu ngươi thôi!

- Đó không phải yêu. Mà là sự ích kỷ thôi của cô ta thôi...

Uyển Nhu nghe được câu nói này của hắn, lòng cô ta đau đớn kiệt quệ. Khi thấy Mã Khắc gần đến, cô ta sử dụng nội lực ngăn chặn Mã Khắc. Nước mắt cô ta hóa thành máu chảy từng giọt ướt đẫm bộ hỷ phục.

- Cả đời này của ta... chưa từng hối hận vì đã yêu ngài. Nếu ta không có được ngài, vậy thì người khác đừng mong có được!

Nói rồi Uyển Nhu dốc toàn lực, một ngọn lửa bỗng nhiên vọt qua ra từ ngực cô ta. Diêm Vương chợt nắm chặt tay lại. Hắn thi triển công pháp định ngăn chặn Uyển Nhu lại nhưng không kịp. Ngọn lửa đỏ rực đang thiêu rụi cô ta. Cố thành vương chứng kiến cảnh này thì gào to điên cuồng.

- Diêm Vương, ta thà hồn siêu phách tán để phượng hoàng đơn mãi mãi chôn vùi cùng ta. Không ai co thể trở thành Diêm hậu được nữa... hahahha....

Tiếng nói của Uyển Nhu vang vọng. Cuối cùng cô ta bị ngọn lửa do chính mình tạo ra thiêu rụi. Phượng hoàng đơn cũng theo đó mà trở thành hư vô
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.