" Vương Ngọc Nhu thật sự trở về rồi "
cô mang đôi mắt lạnh bước xuống phòng trong sự bừng tỉnh + bất ngờ của mọi người
- Nhu à! anh hai và cả ba cô đều đứng dậy trong sự bất ngờ
- con về rồi!
- con...
- con sẽ làm lại nhưng thứ mà con muốn - đôi mắt cô kiên định
họ nhìn mà mừng trong lòng... cuối cùng em cũng vượt khỏi được rồi!
- con đói!
- ừ ừ! ăn nhé
----------------------
Sáng hôm sau, cô đến một nơi.. là phần mộ của bạn cô, là người quan trọng với cô
- Tao về rồi này
- mày nhớ tao không?
- tao sai rồi, thơi gian qua tao trốn tranh.. là sai đúng không?
- năm đó.. là do tao sai... 2 năm rồi...
nước mắt bỗng chốc rơi..
- Tao sẽ rời khỏi đây
- Tuần sau tao sẽ đi du học
- trước khi đi tao sẽ tính toán từ từ nợ với người kia...
- người khiến tao tổn thương... Phạm Minh quyên! còn có cả.. Hoàng Quốc Khang nữa...
- 3 năm.. trong 3 năm tao sẽ gầy dựng lại tất cả
- khi quay về tao sẽ đến thăm mày nhé?
- đây là bách hợp.. loài hoa mày thích
mày trên thiên đường sống thật tốt nhé!
--------------------
tại quán cafe
- Vương tiểu thư gọi tôi đến đây để làm gì?
- haha.. cô hiểu ý muốn tôi mà!
- hôm... hôm đó là anh ta gọi tôi đến mà! - cô ta nhìn ánh mắt cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-den-day/2845009/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.