' Reng... reng... reng...' Tiếng chuông báo hết buổi học mà nó vẫn chưachịu dậy. Nghe tiếng chuông mà chỉ nhíu mày rồi vòng tay qua lưng hắncòn dụi mặt vào hõm cổ hắn nữa, nhìn nó mà chỉ muốn đè ra cắn ^v^. Hắnvỗ nhẹ tấm lưng nó: _" Cục cưng nhỏ. Dậy đi về thôi"
_" Ưm..." Càng dụi mặtvào hõm cổ hơn. Hắn bó tay đành bế nó theo kiểu công chúa để nó ngủtiếp, nó cũng thuận thế mà ôm lấy người hắn. Bế nó ra tới canteen thìthấy Hiệu trưởng Trần, ông thấy hắn liền lại chào hỏi:
_" Cậu Trương vẫn chưa vềsao?" Ông cười hiền hậu nhìn nó đang ngủ rồi nhìn hắn. Hắn lần đầu tiênmỉm cười với người khác làm cho Hiệu trưởng Trần một phen hú vía:
_" Phải. Cũng tại con mèo nhỏ này ăn rồi lại ngủ không chịu dậy nên vẫn chưa về haha... Ông cũngvề đi, không còn sớm nữa. Về nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Tôi đi nhé chào ông Hiêu trưởng Trần" Hắn nói rồi cuối đầu chào Hiệu trưởng Trần. Bước đitới đâu thì nữ sinh lại xỉu đến đó, hắn vẫn không mảy may gì đến cứ lạnh lùng mà bước đi thong dong ra xe. Nó bây giờ mới lờ mờ tỉnh dậy, đưatay lên dụi mắt hoảng hồn la lên giãy nãy đòi xuống:
_" A... Chuyện gì zây? Sao mìnhbay lơ lửng zây? Xuống mau lên! Xuống" Ôm cổ hắn cứng ngắc rồi lại mởmắt ngạc nhiên nói:_" Ủa. Là anh sao?"
_" Chứ em nghĩ là ai. Mà cũng chả có ai điên đến nổi bế con heo lai mèo như em đâu. Em đừng siết cổ anh quá, đau chếtmất"
_"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-cuoi-len-nao/2187105/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.