Lên phòng nó ngồi phịch xuống giường ôm cái gối nằm lăn qua lăn lại. Hắn đặt tô phở lên bàn rồi ngồi xuống ăn mà không đợi nó. Thấy hắn khôngkêu réo nó ăn liền ngước lên xem thì thấy hắn đã và đang ăn một mình=.=: _" Trương Trọng Quân anh sao không gọi tôi ăn cùng zậy hả??? Tôimới cứu anh sống đó biết chưa???" Máu nóng nổi lên. Hắn vẫn ăn và ăn,không thèm đá điếc gì đến nó hết. Bỏ cái gối xuống đi lại bàn cầm đũalên và ăn không kiên nể hắn luôn, liếc xéo hắn một cái mà hắn vẫn ăn bèn nghĩ ra một tuyệt chiêu là mĩ nhân kế êhehehehe. Đang ăn nó la lên:
_" Ai da... Đau quá à ahiuhiu..." Giả bộ chấm chấm nước mắt, ôm cái chân =]]]. Zậy mà hắn cũng tin quỳ xuống nâng chân nó lên hỏi
_" Bị gì zậy? Đạp trúng gì nữa sao? Đưa anh xem?" Hình tượng còn đâuahiuhiu TT^TT. Nó ôm bụng cười sặc sụa làm hắn cứng họng bỏ chân nóxuống nhẹ nhàng rồi ăn tiếp như chưa có chuyện gì xảy ra. Nó rồi cũngngừng cười nhìn hắn khó hiểu, nhưng mà đúng là lạ thật mà chiều giờ cứlạnh lùng sao ý nha. Hay là bị bệnh nó nghĩ rồi đặt tay lên trán hắn xem có sốt không
_" Không có sốt mà? Anh hôm nay sao zậy?"Luyên thuyên một mình lần 1
_" Anh không có bị bệnh gì đóchứ?" Luyên thuyên một mình lần 2
_" Hay là bị mẹ anh làmmất mặt? Uầy không sao đâu tôi không để ý đâu mà mất mặt" Luyên thuyênlần 3 Bla... bla... bla... Nói quài mệt quá nó không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-cuoi-len-nao/2187100/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.