Trưa về, nó cùng Nhã Nhã và Thuần Nhi ra đến cổng trường, đứng tiễn NhãNhã lên xe buýt rồi nó và Thuần Nhi đứng đợi hắn. Nhưng rồi nó nhớ làhắn vẫn còn rất giận nó nên nó viện cớ với nhỏ là nó muốn đi mua mộtvài thứ nên bảo nhỏ về trước, còn nó đi mua đồ xong sẽ đi taxi về nhàthăm ba mẹ luôn. Nói rồi nó vắt chân lên cổ chạy đi một mạch, nó vừa đicũng là lúc hắn lái xe đến. Hắn đứng nhìn xung quanh rồi kêu Thuần Nhilên xe, Thuần Nhi sững người vì thái độ lạnh lùng của hắn, thường ngàyhắn sẽ hỏi Nhật Linh đâu rồi sẽ bám riết lấy nó nhưng mà hôm nay hắnkhông hỏi lấy một lời làm nhỏ hơi bất ngờ, mở miệng hỏi: _" Sao anh không hỏi em Nhật Linh đâu??? Co phải 2 người cải nhau không???"
_" Không. Em đừng hỏi gì hết anh đangrất mệt" Hắn vẫn khuôn mặt lạnh lùng mà lái xe. Thuần Nhi cũng không dám hỏi gì nhiều, chỉ cần nghe hắn nói như zây là đã hiểu. Nhỏ chỉ biếtlẳng lặng cầm điện thoại nhắn tin cho nó
Lúc này thì nó vẫn còn lang thang ở gần trường. Nó đã thấyhết rồi, thấy hắn lơ đi hình bóng của nó, không thấy nó cũng không hỏinó đâu, tim nó như bị ai cầm dao cứa vào... Đau đến không chịu nổi. Cổhọng nghẹn lại, hốc mắt cay xè... Rồi 1... 2... 3... Một thứ nước mặnchát lăn dài xuống gò má làm da mặt nó bỏng rát. Nó đang khóc sao? Đúngzây nó đang khóc. Khóc vì một người con trai. Lê chân nặng nhọc bướctừng bước một, nó bước lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-cuoi-len-nao/2187087/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.