Sau một hồi chỉ trỏ, nói chuyện tầm phào xoay quanh cái "thi thể" của Yến Như thì cả đám mới quyết định đưa Niên và nhỏ vào bệnh viện.
Trong bệnh viện.
Cả lũ náo loạn, trừng mắt đầy sát khí đưa trên người Đan - người đã nói đưa theo nhỏ vào cùng, miệng thì lầm bầm nguyền rủa đứa bạn trước mặt mình.
-Ax, tớ nói các cậu nghe! - Đan bắt đầu thấy lạnh gáy, lấy một chiếc ghế đặt xuống bên cạnh giường của Niên rồi tiếp tục - Nếu như không đưa Yến Như vào đây, thì các cậu có biết Sư Tỷ sẽ bị tội nặng lắm không hả?
Một số người nghe được câu này, miệng dừng lại, ánh mắt nhanh chóng thu về. Dương nghi ngờ hỏi:
-Tội nặng gì chứ? Đùa người à?
-Thật, đùa lắm gì cho tốn hết cả nước miếng ra! - Trừng mắt với bạn mình một cái, Đan nhăn nhó.
Cộp!
-Rốt cuộc, em sợ chị bị làm sao? - Nó bước từ ngoài hành lang bệnh viện vào, trong căn phòng nồng nặc mùi E - tê đặc trưng khiến nó không khỏi khó chịu.
Cả đám quay ra nhìn, thấy nó vẫn vậy, thần sắc không thay đổi duy chỉ có bàn tay trắng nõn dính đầy máu me kia là không chịu rửa. Tựa lưng vào tường, nó đứng cách xa giường của Niên. Đôi mắt trong veo nhìn qua phía nhỏ vẫn đang bất tỉnh nhân sự bỗng chốc thở ra một hơi thật nặng nề. Nhi thấy vậy nhanh nhẹn lấy một chiếc khăn ướt, liền đi đến bên cạnh, cầm lấy bàn tay của nó và nói:
-Để em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-cung-ngoc-that/2761923/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.