Kẹt!
-Trời ơi, sao Thanh Tùng phải bế nó làm cái gì hả cháu? - Mẹ nó mở cửa ra, thấy cái cảnh “phản cảm” này thì chợt nói, rồi còn thấy hắn đang “lõa thể” thế này thì không thế nào mà mẹ nó có suy nghĩ trong sáng được.
-Dạ, tại Quỳnh bị trẹo chân thôi ạ! - Hắn cười cười rồi bế nó đặt xuống ghế Sofa.
-Đi đứng kiểu gì mà lại trẹo chân hả cái con quỷ sứ kia? - Đi lại gần, mẹ khẽ ấn đầu nó một cái và mắng xối xả - Làm Thanh Tùng phải bế về mà không ngại gì hả cái con mặt dày như mặt thớt kia.
“Con quen luôn rồi mẹ ơi, có gì mà phải ngại đâu?”
Thầm nghĩ xong thì nó chu mỏ lên mà cãi:
-Mẹ kì thật đấy! Con trẹo chân, không thương con thì thôi, giờ lại mắng con à? Huhu... con khóc cho mẹ xem! Huhu... Chân con sưng vù lên rồi đây nè...
-Ơ hay nhỉ, con gái con đứa như mày mà tao thèm thương hả, khóc thì khóc đi, mẹ mày mặc kệ!? - Nói vậy thôi chứ mẹ nó đi vào bếp để tìm đồ băng chân lại cho nó, hắn cũng lăng xăng chạy theo.
Xoẹt!
Xoẹt!
-Bác ơi, cho cháu mượn một cái khăn sạch được không ạ? - Đang tìm tòi cái gì đó, hắn mở tung mấy cái tủ ra, xong thì chẳng thấy thứ mình cần nên mới hỏi mẹ nó. Cứ cái đà này thì hắn phá hết đồ trong nhà nó luôn quá - Với lại cho cháu xin ít đá và một cái chậu là được rồi ạ!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-cung-ngoc-that/2761878/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.