-À... ờ thì... - Nó lúng túng - Anh có thể đưa tôi về phòng cần dọn được chứ?
-Với một điều kiện! - Thấy hơi khó hiểu nhưng một ý nghĩ biến thái lại lóe lên trong đầu hắn.
-Điều kiện? - Nó nhíu mày nhìn hắn, xong trả lời - Ok, gì cũng được!
-Gì cũng được? - Nó như tạo cơ hội cho hắn làm cái việc biến thái đó, hắn cười cợt gian tà vô cùng - Hứa đó nhé!
-Ừ! Trông mặt anh gian hơn cả con ngan! - Nó mắng, bàn tay nhỏ vẫn ôm lấy cánh tay hắn rất chặt.
-Hả? - Hắn đau lòng, sao mà "bà xã" lại có thể so sánh khuôn mặt đẹp trai của hắn với mặt của mấy con ngan được chứ.
-Thôi! Đi về phòng đi! - Nó kéo kéo hắn đi.
-Tại sao cưng lại sợ vậy? - Hắn kéo nó vào lòng mình, mặt đối mặt.
-Tôi... tôi... - Nó cúi mặt - Để nói sau được không?
-Ừm...! - Thở dài, hắn tiếp - Nhớ là tối nay, cưng phải nói cho tôi biết và hơn hết là thực hiện điều kiện!
-Được rồi! Tôi nhớ mà! - Nó ngẩng mặt lên, rồi gật gật đầu như một đứa bé biết nghe lời người lớn.
-Nào, chúng ta về phòng nha! - Hắn bế nó lên rồi hét to.
-Ế! - Nó đỏ mặt, hoảng hốt nói lớn - Bỏ tôi xuống, tôi có chân đi mà!
-Nói rồi! Không bỏ đâu! - Hắn chu môi trêu nó.
-Sao anh cứ thích trêu tôi thế hả? - Nó quay đi, nhưng vẫn hét lớn.
-Trêu đâu mà! - Hắn cười cợt một cách kì lạ.
-Rõ ràng! - Nhìn hắn, nó nhăn mặt.
-Không có!
-Có!
-Không có mà!
-Tôi nói là có!
...
Chiến tranh đợt hai đã xảy ra và như thường lệ thì...
-Đi dọn phòng đi! - Bà Xuân Huyền vẫn ngồi trên sofa uống trà, thấy hai đứa lại "gây chiến" thì lại làm đại sứ giảng hòa bắt hai đứa đi dọn phòng.
Và tiếp sau sẽ luôn luôn là...
-Dạ! - Hắn với nó sợ hãi rồi cuống quýt trả lời - Bọn con đi ngay đây!
Hắn bế nó chạy ngay đi, chưa lúc nào và cũng chưa bao giờ mà hắn lại thấy lo lắng cho một đứa con gái. Tại sao? Tại sao khi nhìn thấy nó, hắn lại thấy hiện lên hình ảnh của bông hoa dịu nhẹ, ấm áp? Những lúc nó đỏ mặt hay thậm chí là nhăn mặt, nhíu mày thì hắn đều thấy tim mình hơi lỗi nhịp nhưng rồi cũng xua đi. Đùa giỡn với tình cảm của người khác, hắn luôn là vậy và nó cũng không phải ngoài lệ. Vì vậy hắn cố ngăn chặn lại cái dòng cảm xúc rạo rực, vui sướng khi ở bên nó. Hắn vừa chạy vừa nhìn nó thật lâu...
Nó im lặng, không nói gì nữa, nó đang phân vân không biết nên nói ra căn bệnh của mình cho hắn nghe không...?
Mà nghe rồi thì hắn có ở bên để giúp đờ nó những khi nó cần không...?
Hắn sẽ đối xử với nó ra sao đây...?
Nó nên nói hay là im lặng đến khi chuyện này kết thúc...?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]