Chương 2
(2.1)
-Ừm... - Nó nhìn bà Xuân Huyền, nhưng rồi khi phân tích và xem xét lại lời nói của bà thì hoảng hồn - Dạ? Cô nói sao cơ ạ?
-Con? Với “vợ con”? Chung một phòng? - Hắn đang buồn rười rượi thì nghe bà Xuân Huyền nói vậy, mắt sáng hơn cả đèn pha ô tô.
-Ừ! - Bà gật đầu rồi trả lời.
-Nhưng... nhưng... - Nó khóc thầm trong lòng, nhìn xuống tay hắn vẫn đang ôm eo mình và nói lớn - Bộ anh thích lắm hay sao hả?
-Không phải thích! - Hắn hơi lỏng vòng tay.
-Vậy thì sao? - Nó cười vui vì hắn không thích thì chắc chắn sẽ bình an vô sự, không phải ở chung với cái tên biến thái này nữa.
Yeah!
-Là... - Hắn chần chừ làm nó cũng hồi hộp, rồi xiết chặt vòng tay đang ôm eo nó - Mà là quá thích đó chứ!
-What? - Tinh thần sụp đổ, nó cố gắng đẩy hắn ra và không ngừng ‘nói’ - Tránh ra! Tránh ra!
-Sao phải tránh chứ? Cưng là vợ của tôi cơ mà! - Hắn cười vô cùng gian rồi quay qua nhìn bà Xuân Huyền - Phải vậy không mẹ?
-Ờ! - Bà nhấp tiếp một ngụm trà rồi trả lời thản nhiên.
-Dạ? - Nó hoảng hồn, đau lòng nhìn người "mẹ chồng tương lai" của mình mà chỉ biết cười trừ cho bản thân.
-Bây giờ, hai con đi dọn phòng đi! - Bà Xuân Huyền nói.
-Để làm gì ạ? - Hắn vần ôm eo nó, hỏi.
-Bỏ ra cái tên này! - Mặt nó nhăn nhó trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-cung-ngoc-that/2761772/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.