“ Từ chap này trở đi mình thay đổi lại cách xưng nó với cô nha”
----------------------------------------------
Nó người đằng sát khí, bước ra ngoài kím cô. Nhưng khổ nổi kím nảy giờ chả thấy cô đâu. Nó mắt sáng lên. Móc điện ra.
- “ Mày sống ẩn dật à? “
- “ Vãi cả ẩn dật..! “
- “ Bà cưng. Chị kiếm cưng sáng giờ muốn banh trường luôn này “
- “ Khuôn viên...... tút... tút... tút”
- Eeee... Ashiii con ác ôn hột vịt lộn này - Nó lầm bầm chửi rửa. Rồi cũng đi kím khuôn viên trường.
- Hey! Người yêu - Nó tìm thấy cô mắt sáng rỡ.
- Uisss tránh xa bà ra.
- Mà làm gì mà như xua tà vậy. Mày nên nhớ mày đứa lây nhiễm mấy cái thứ này cho tao đấy nhé.
- Ừ thì..... kệ tao. Mày ra đây chi?.
- Thấy mày đi nên đi kím thôi - Vẻ mặt nó có chút thoáng buồn len kẻ sự tức giận ngồi xuống cạnh cô dưới gốc cây.
-... - Cô im lặng. Khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ, ánh mắt nhìn vô định.
- Sao mày lại ra đây - Ánh mắt nó đang nhìn lên vòm trời xanh biết thì nhìn sang cô. Chờ đợi câu trả lời từ cô.
- Tao cũng chả biết. Cảm giác thật khó chịu. Nó khó chịu lắm mày ạ - Cô gục đầu xuống.
- Mày không sao chứ.
- Có lẽ tao ổn.
- Rốt chuyện gì? Mày kể tao nghe? - Nó nhíu mày nhìn cô.
- Cảm giác tức giận khó chịu nhưng lại không thể giận không thể nói không thể bảo họ dừng được vì đơn giản là.... mình đã là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-cam-em-roi-vong-tay-anh/33117/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.