Hôm nay là chủ nhật là cuối tuần rồi. Hôm nay nó muốn ra ngoài chơi, hắn cũng chiều theo ý nó.
- Được rồi! Chúng ta đi thôi...
Hắn mặc xong giúp nó chiếc áo khoác thì cũng nhanh tay vơ lấy chiếc áo khóac của mình trên ghế, tay kia rất khéo nha... nắm lấy bàn tay nó dắt đi.
- Đi thôi hí hí
Nó cười híp mắt, cũng không để ý tay mình đang bị người khác nắm giữ.
- Đi từ từ thôi. Té thì khổ!
Hắn thở dài, chép miệng lắc đầu nhìn nó.
- Tôi không ngu xuẩn đến mức đó!
Nó liếc hắn bằng đôi mắt viên đạn rồi quay đi nụ cười vẫn thường trực trên môi.
- Tôi cũng mong điều đó thành sự thật.
Hắn lầm bầm, nhìn thấy nó vui vậy trong lòng hắn cũng khuây khỏa hơn rất nhiều.
Trên đường đi, hắn chuyên tâm lái xe lâu lâu lại nhìn sang phía nó. Thì thấy nó đang nhìn ra đường nhìn cảnh vật xung quanh. Từng đợt gió lạnh tản vào mặt nó. Nó sao hôm nay im ắng lại thường vậy?! Bình thương thì tăng động thì thôi luôn mà.
Thấy bất thường, hắn liền hỏi:
- Em không khỏe?! Chúng ta về?!
- Thôi, không cần tôi không sao.
- Hay thuốc chưa phát huy tác dụng à?! Làm em khó chịu?!
Biết nó say xe hắn đã chuẩn bị sẵn thuốc cho nó. Nó lắc đầu:
- Không có. Tôi không sao. Không cần lo!!!
Nó nói rồi lại quay mặt ra ngoài, hắn cũng không nói gì thêm, cả hai đều im lặng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-cam-em-roi-vong-tay-anh/2920531/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.