- Mọi người bình tĩnh. Cô ấy hiện giờ đã qua cơn nguy kịch, do mất quá nhiều máu có lẽ cô ấy sẽ bị lầm vào tình trạng hôn mê!.
Bác sĩ thông báo tình hình một cách mạch lạc và chính xác cho cô và tụi hắn.
- Hôn mê?!
Hắn cau mày, mặt đanh lại, vẻ không hài lòng, sát khí dày đặc chèn ép đối phương
- V... vâng có lẽ cô ấy sẽ... sẽ hôn mê.
Như bị dọa đến chết khiếp, nhưng lời nói trôi chảy lúc nảy của bác sĩ thay vào đó là sự lắp bắp, sợ hãi.
- Bao lâu?!
- Có thể là 1 tuần hay 1 tháng, cũng có thể là.... vài năm ạ!
Tên bác sĩ nuốt nước bọt, trả lời hắn mà cứ nhìn xuống đất như cúi đầu nhận tội.
Hắn cũng chả nói gì thêm chỉ hừ một tiếng rồi lại đảo mắt nhìn vào phòng cấp cứu.
Cô nghe nó qua cơn nguy hiểm cũng nhẹ lòng được phần nào, nhưng ông bác sĩ lại nói nó bị hôn mê lòng cô lại thấp thõm lo âu.
Nhận được cú điện thoại thông báo về tình hình con gái mình, ba mẹ nó lính quýnh hết cả lên, tức tốc đến chỗ nó.
Từ lúc nó được chuyển đến phòng hồi sức, hắn luôn ở cạnh nó không rời nữa bước. Cô do quá mệt mỏi, dù muốn ở lại bên nó nhưng bị anh khuyên nhủ đến đe dọa nên ngậm ngùi đi về.
Trong căn phòng trắng toát đã bị màn đem bao phủ vơi đi phần nào ánh sáng, chỉ còn được ánh sáng nhỏ nhoi xiên vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-cam-em-roi-vong-tay-anh/2920527/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.