Bùi Quang Khải nhìn Tô Bối Nhi đang muốn rời đi lạnh lùng lên tiếng nói: "Cô muốn đi đâu?"
Lúc này Bùi Linh Đan thấy vậy vội bảo mọi người giải tán. Bùi Quang Khải khi thấy mọi người rời khỏi hết rồi mà Võ Thiến vẫn còn ở đây anh lạnh lùng lên tiếng rống: "Cút". Tô Bối Nhi giống như được ân xá gỡ tay anh ra để chạy đi nhưng gỡ thế nào cũng không được lên tiếng nói: "anh bảo tôi cút mà, sao cứ nắm chặt tay của tôi vậy, thả ra".
Bùi Quang Khải qua nhìn Tô Bối Nhi: "Tôi bảo cô cút lúc nào, tôi chưa tính sổ với cô đâu" nói xong quay qua nhìn Võ Thiến đang còn ngồi dưới đất: "Cô còn ngồi đó nữa à, cút". Bùi Linh Đan thấy vậy liền kéo cô ta dậy rồi đẩy cô ta qua bên: "đi đi, đi đi". Võ Thiến nhìn về phía Bùi Quang Khải lạnh lùng hung dữ như vậy liền sợ hãi vội rời khỏi nơi đó.
Lúc này Bùi Quang Khải thấy mọi người rời đi hết rồi mới quay qua nhìn Tô Bối Nhi:
"Cô trốn cũng giỏi đấy nhỉ, năm năm cô có biết tôi tìm cô suốt năm năm trời hay không?" nói tới đây anh nhớ lại từ cái đêm đó bị người ta coi anh giống như trai bao anh cảm thấy tức giận và mỗi lần anh lên giường với người phụ nữ khác cái đó đều không thể đứng lên được nữa, đến cả cùng với bạn gái của mình cũng đứng lên được. Vì vậy anh mới quyết tâm tìm cho ra cô nàng đó, nhưng anh tìm suốt năm năm không thấy, lúc anh định bỏ cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-anh-xin-loi/239881/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.