Ca phẫu thuật xong xuôi, mẹ của Sở Tuyết được đưa vào phòng dưỡng bệnh, Sở Tuyết lo đến mức đứng ngồi không yên cho đến khi bác sĩ ra bảo ca phẫu thuật thành công mới thôi, kéo chiếc ghế ngồi xuống bên giường, nhìn gương mặt mẹ xanh xao mà Sở Tuyết xót xa, nắm lấy đôi bàn tay mẹ Sở Tuyết rơi nước mắt, Sở Tuyết rất thương mẹ, phải rất rất thương mẹ. Từ nhỏ mẹ luôn là người ở bên, che chở, chăm sóc Sở Tuyết nên... Sở Tuyết thật sự yêu mẹ hơn bao giờ hết.
Sở Tuyết mỉm cười quay sang nhìn Trịnh Huy, môi khẽ nói:
"Cảm ơn"
Trịnh Huy nhếch mép, chẳng hiểu vì sao lại vui khi nghe câu này từ Sở Tuyết, Trịnh Huy bước ra ngoài ngắm trời trăng mây gió, lòng nhớ đến cô gái ấy, cô gái tàn nhẫn.
Quay trở vào cậu đã thấy Sở Tuyết gục xuống bên giường bệnh ngủ thiếp đi, mỉm cười cởi chiếc áo vest ra đắp lên cho Sở Tuyết, nhìn Sở Tuyết lúc này rất dễ thương, ngây thơ và không còn vẻ như lúc mới gặp.
Trịnh Huy ngồi lên ghế sopha mà nhìn Sở Tuyết ngủ, quả thật Sở Tuyết rất đẹp.
Sáng...
Sở Tuyết thức dậy, tay dụi nhẹ mắt, với tay lấy chiếc áo vest được đắp lên người, thấy nó Sở Tuyết gật đầu, nghĩ:
"Anh chàng này cũng tốt đó chứ, khác với lúc gặp anh ta ở quán bar"
Để áo vest lên ghế sopha, Sở Tuyết vào nhà vệ sinh rửa mặt làm vệ sinh cá nhân một chút rồi về làm chút đồ ăn cho mẹ, lúc chuẩn bị đi Sở Tuyết viết vài dòng vào tờ giấy note
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-anh-sai-roi/1502641/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.