Sau lời nói ấy cô giơ tay lên lau đi những giọt nước mắt đang lăn xuống, tự mỉm cười với bản thân mình kể từ bây giờ Tiểu Nhi này sẽ không lưu luyến những thứ không thuộc về mình, kể từ bây giờ em và anh hãy sống với hạnh phúc riêng mình chúng ta không ai nợ ai.
Lấy điện thoại từ trong túi tay nhanh nhẹn bấm dãy số quen thuộc, đúng, cô bấm số của Tuệ Nghi hiện tại cô không thể lái xe được nên cô nhờ đến cô chị dâu kiêm bạn thân của mình.
"Alo, tớ nghe Nhi Nhi" Giọng Tuệ Nghi gấp gáp pha chút lo lắng.
"Cậu ra đón tớ được chứ? Hiện giờ tớ không lái xe về được! " Cô nhỏ nhẹ cất tiếng trả lời.
"Được chứ, cậu đang ở đâu?"
"Bệnh viện Ái Nhân"
"Ế! Sao cậu lại ở bệnh viện?"
"Không sao! Tớ không sao cả"
"Đợi tớ nhé tớ đến liền đây"
"Ừm"
Cúp máy, cô bỏ điện thoại vào trong túi, hít một hơi thật sâu để kìm nén lại những cảm xúc trong cô, trong cô giờ rất rối những cảm xúc vui buồn lẫn lộn với nhau có vẻ như do lúc nãy cô đã thả lỏng bản thân quá nên cô không thể điều khiển được cảm xúc của mình, càng kìm nén thì nước mắt càng rơi đó cũng là lý do cô luôn khắc khe với bản thân ngăn không cho những dòng nước mắt rơi ra vào những việc không đáng để rơi.
Nhưng cô đã quên một điều nếu cứ khắc khe với bản thân như thế cuộc sống quanh cô sẽ càng tẻ nhạt, vô vị, ngay cả cô cũng vậy, nếu cứ cố gồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-anh-sai-roi/1502622/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.