Đến Mỹ...
Sau 8 tiếng 45 phút ở trên máy bay thì cuối cùng máy bay cũng đáp xuống sân bay.
Tại Washington....
Cô và cậu bước ra ngoài sân bay, ở Washington không khí thật khác, nó thật trong lành và... Và không có sự dày vò của anh, hiện tại nơi đây đang là mùa hè, cái ấm áp và ánh nắng chan hòa của Washington khiến cô dễ chịu.
Thời gian ở Washinton khác ở Trung Quốc rất nhiều nên khi cô đến đây thì nơi đây đã là 7 giờ sáng rồi.
Hưởng thụ tự nhiên vậy đủ rồi, cô quay đầu định kêu Trịnh Huy đi thì cô lại phát hiện rằng cậu đang ngắm mình, đôi lúc cô tự hỏi rằng sao cậu lại cố chấp đến như vậy, vốn dĩ nếu yêu cô cậu sẽ chỉ có đau khổ nhưng cậu lại không bỏ cuộc, cậu làm như vậy thì cô lại thấy mình có lỗi, muốn bù đắp thì lại chẳng bù đắp được.
Cô mỉm cười rồi lên tiếng:
"Nè, đi thôi chứ sao lại đứng đơ ra đó thế"
"Ơ, xin lỗi" Cậu ngượng mặt.
"Được rồi, đi thôi"
"Ừm"
Cô cùng cậu bắt taxi đến Tống Gia, ở trên chiếc taxi cô không ngừng suy nghĩ đến cảnh vui vẻ của anh và ả lúc này.
" *Có lẽ lúc này anh đang rất vui.
Có lẽ lúc này anh đang hạnh phúc.
Ba năm sau em và anh gặp lại...
Chúng ta không còn là người quen nữa!
Bởi lẽ em và anh không thể bên nhau.
Hai chúng ta là đường thẳng song song
Hai chúng ta là hai con người ở hai nơi khác nhau
Vậy nên, nếu sau này gặp lại em và anh sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-anh-sai-roi/1502590/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.