Cô đã nằm yên như vậy hai ngày rồi, cô không muốn dậy sao? Anh không thể nhìn cô như vậy được nữa, cảm giác sợ hãi trong anh ngày càng nhiều. Hai ngày này, anh không hề về nhà, mọi việc đều làm ở bệnh viện nhưng khi nghĩ có ả ở nhà và sức khỏe cô không được tốt nên anh không đưa cô về.
"Vợ à, sao em chưa chịu tỉnh vậy? Nhìn em như vậy anh đau lắm"
Tuệ Nghi và Trịnh Huy bước vào, nghe thấy câu này nhỏ phẫn nộ, nói:
"Bây giờ anh nói câu này có thấy thừa thãi quá không?"
"Không"
"Thật nực cười, lúc cậu ấy còn thức thì sao anh không hề quan tâm cậu ấy đi để bây giờ cậu ấy đang nằm yên ở đây thì anh lại quan tâm dữ vậy"
"...."
Nhỏ cười khinh rồi bước lại gần cô mặc kệ anh đang đứng ở đó. Nhỏ để đồ lên cái bàn kế bên rồi quay lại nhìn cô nói:
"Nhi Nhi à, cậu mau tỉnh dậy với tớ đi"
Ngón tay cô khẽ động đậy, đôi mắt khẽ mở ra, nhỏ bất ngờ gọi Hạo Dương đến. Sau một hồi kiểm tra sức khỏe cho cô Hạo Dương mỉm cười nói:
"Hiện tại chị dâu không sao rồi" - Hạo Dương nói rồi bước đi.
Cô quay sang nhìn Tuệ Nghi, lên tiếng:
"Tuệ... Nghi....Tớ muốn uống nước" - Vì đã ngất đi và nằm trong bệnh viện hai ngày nên giọng cô có đôi chút khàn đi.
"Được"
Tuệ Nghi đỡ cô dậy, rót ly nước cho cô uống, uống xong cô quay qua nhìn anh bằng ánh mắt căm thù, anh rất sợ ánh mắt này, giống như anh đã mất đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-a-anh-sai-roi/1502587/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.