17.
Khoảng mười giờ tối, chị tôi đột nhiên gọi điện và nói rằng bên Mỹ có chuyện và chị ấy phải quay về.
Mắt tôi ươn ướt, vốn dĩ tôi muốn mang một ít đặc sản của trấn Vu Điền về cho chị ấy.
Chị ấy an ủi tôi và nói rằng lần sau khi trở về sẽ đưa tôi đến thị trấn Vu Điền, đồng thời sẽ đưa tôi đến biển Vu Điền để nhặt những viên đá đen.
Tôi hơi ngạc nhiên: “Chị, chị đã đến trấn Vu Điền à?”
Chị ấy dừng lại và gửi cho tôi một bức ảnh. Trong ảnh là người phụ nữ dịu dàng, đoan trang ôm hai bé gái và mỉm cười trước ống kính.
Người phụ nữ đó là mẹ tôi và hai bé gái là chị gái và tôi.
Tôi sửng sốt, mẹ đã đưa chị em tôi đến đây khi chúng tôi còn nhỏ sao?
Tôi đang ôm một con vịt đen trên tay, nhìn kỹ hơn thì thấy đó là phiên bản thu nhỏ của Sâu Sâu.
Ngày hôm sau, tôi đến biển Vu Điền. Tôi rời nhóm và một mình khám phá xung quanh, cuối cùng tôi cũng tìm thấy cái hồ trong ảnh.
Nhưng hồ đã cạn nước và không còn rực rỡ như trong ảnh nữa.
"Em nhớ lại rồi à?"
Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Tôi kinh ngạc quay lại, chính là Vu Sầu: “Tôi phải nhớ gì đây?”
Tôi cảm thấy hơi lạ vì lời nói của anh ấy không có đầu đuôi.
"Em thật sự không nhớ gì sao?”
Vu Sầu có vẻ thất vọng. Tôi cau mày. Anh thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vit-xau-xi-la-giup-viec-cua-toi/3327136/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.