- Trợ lý Hà, em trai của cậu cần phải được phẩu thuật với kĩ thuật tiên tiến hơn nơi này. Vết thương đó nếu để càng lâu sẽ dễ bị nhiễm trùng nhanh hơn. - Bác sĩ trưởng khoa ngồi trên chiếc ghế nói với thanh âm trầm lặng với Tuấn Anh.
- Không phải khi đến đây cũng đã phẩu thuật xong, và các người nói đã thành công sao? - Tuấn Anh lo lắng hỏi.
- Lần đó chúng tôi tưởng như không có biến chứng, nhưng thật không may vết thương kia không chịu lành mà ngày càng biến tính, chúng tôi đã hết cách chỉ còn mong gia đình mang cậu ấy sang Mỹ, bên ấy tôi có quen với một vị bác sĩ rất giỏi.
- Em trai tôi nếu qua Mỹ thì bao nhiêu phần trăm qua khỏi. - Tuấn Anh hỏi.
- 50%. - Bác sĩ đáp. - Nhưng nếu cậu còn chần chừ ở lại thì bệnh nhân sẽ nhanh chóng bị xuất huyết mà chết. - Thời gian điều trị theo tôi dự liệu sẽ là 2 tháng.
Tuấn Anh bước ra khỏi phòng viện trưởng, tưởng chừng như chỉ cần tịnh dưỡng và Tú Anh đã qua khỏi nguy hiểm, nào ngờ mọi thứ lại sụp đổ trước mắt như vậy. Tuấn Anh mặc trên người bộ trang phục dành cho thân nhân vào thăm bệnh nhân ở phòng cách ly, anh cứ đứng nhìn Tú Anh đang nằm đó với gương mặt trắng bệt gần như hóp vào sau vài ngày bất tỉnh.
- Anh. - Tú Anh hé mở mắt nhìn về phía Tuấn Anh, trên ngực anh đau nhói.
- Em tỉnh rồi sao. - Tuấn Anh vội nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vit-nho-xau-xi-em-dung-hong-thoat-khoi-ta/1915483/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.