Một lần nữa bọn họ lại đem khẩu hình nhét vào miệng ta, sau đó lấy kim khâu dùng trong y học ra.
” Sư phụ, có lẽ sẽ rất đau, chịu đựng một chút là qua ngay thôi.”
Mới vừa nói xong, bọn họ bắt đầu dùng kim đâm vào mông ta, từng mũi từng mũi khâu lỗ huyệt của ta lại.
” ư … ư ….”
Khi đó ta thật sự muốn chết luôn, nhưng miệng bị nhét khẩu hình, ngay cả cơ hội cắn lưỡi tự vận cũng không có, ta chỉ có thể cố gắng chịu đựng thống khổ cùng khuất nhục đến thấu tim.
Nhưng chưa được một nửa, ta đã ngất xỉu vì quá đau đớn, tinh thần của ta đã hoàn toàn sụp đổ.
Lần đó ta hôn mê suốt hai ngày hai đêm.
Đến khi ta tỉnh lại, ta phát hiện mình bị bọn họ dùng xích khoá lại bên giường. Miệng ta bị nhét một cái khúc xương, trên cổ thì đeo cái vòng xích chó bằng da, hai tay cùng hai chân bị tách ra buộc vào mấy cái vòng sắt trên mặt đất, trông ta bây giờ không khác gì một con chó.
Hậu huyệt bị ngược đãi thường xuyên truyền tới từng trận đau đớn, hơn nữa, cái lỗ huyệt vẫn đang bị khâu lại, bốn cái xoa bóp bóng vẫn còn ở bên trong, ngay cả lão nhị cũng bị dây thừng trói chặt lại.
Lúc này, cánh cửa bỗng mở ra, bọn họ hình như vừa mới tắm rửa xong.
” Sư phụ, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi? Vậy thì chúng ta bắt đầu tiết mục buổi tối chứ nhỉ.”
Ta cảm giác như mình sắp bị ném vào địa ngục thống khổ.
Bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-vien-la-mot-tinh-no/104652/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.