“Không thể nào! Mày đã nói đồng ý đến làm việc rồi cơ mà. Sao vừa mới đến đã đi? Đùa nhau đấy hả?”
Âm thanh tức giận mang theo chút hoang mang khó hiểu từ đầu dây bên kia vọng lại.
Vừa nghe điện thoại vừa xách hành lý, Chu Vũ vô cùng phiền não hítmột hơi rồi trả lời: “Mày nghĩ tao muốn như thế này sao? Lãng phí tiềnbạc, thời gian chạy đi chạy lại….Thật sự là có chuyện, tao không thể ởlại nơi này, phải đi ngay lập tức.”
“Mày không phải gặp bọn đòi nợ đấy chứ? Sao lại đi gấp như vậy?”
“Đòi nợ cái rắm! Không nói chuyện với mày nữa tao phải lên xe.” Vứtđiếu thuốc trên miệng xuống đất di di chân dập tắt, đút điện thoại vàotúi áo, Chu Vũ nhanh chóng mang theo hành lý lên xe lửa.
Chu Vũ không nghĩ đến lần này trở về mình lại gặp phải chuyện kỳ quái như vậy. Nếu còn tiếp tục ở lại đây ai biết còn có thể gặp phải chuyện gì nữa chứ. Tốt nhất vẫn là rời đi trước,tẩu vi thượng sách* ( ….). Chu Vũ nhớ lại đêm hôm đó làn da Tống PhàmHiên trắng xanh nhợt nhạt còn mặc áo len cao cổ, quả nhiên là không bình thường mà. Hôm đó là quỷ lễ, cửa quỷ mở rộng, gặp phải chuyện này cũngkhông có gì kỳ quái. (?_? Vũ Vũ anh chứng nhận anh thực sự là ngườibình thường chứ?)
Để xác nhận lại lời nói của lão thái thái kia, Chu Vũ đã đến thư viện thành phố tìm kiếm các sách báo năm đó. Quả thật lão thái thái không có gạt người, Tống Phàm Hiên thực sự đã chết rồi …
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-vien-cung-mot-cho/98793/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.