“Tống Phàm Hiên …”
“Tống Phàm Hiên … Nghe tôi nói …”
“Tống Phàm Hiên! Tao TMD. Dừng tay nghe tao nói!!” Chu Vũ thử cùngTống Phàm Hiên đàm phán ôn hoà, ai ngờ cái tên kia chỉ chăm chú cúixuống cởi áo sơ mi của hắn, áo lót cũng bị kéo hẳn qua đầu. Chu Vũ không thể nhịn nổi nữa đổi từ âm điệu nhẹ nhàng sang hét lớn.
“Sao?”
Nhìn Chu Vũ bị trói trên ghế, Tống Phàm Hiên cảm thấy tương đối vừalòng. Ấo sơmi cùng áo lót đã gần như được cởi bỏ toàn bộ, hoàn toàn lộra nửa trên cơ thể. Khuôn ngực rắn chắc, nước da màu đồng bóng loáng,vân da rõ ràng, nhìn qua cực kỳ xinh đẹp. Tống Phàm Hiên dùng bàn taytái nhợt vuốt ve lồng ngực Chu Vũ, cảm nhận da thịt nóng bừng gặp bàntay lạnh giá của mình có chút run rẩy.
“Trước đây tôi rời đi còn có nguyên nhân khác.” Cố gắng phớt lờ bàntay lạnh như băng đang vuốt ve cơ thể mình, Chu Vũ nhìn Tống Phàm Hiênbắt đầu nói.
“Huh?” Tống Phàm Hiên hoàn toàn khôngchuyên tâm lắng nghe, hắn chỉ lo chăm chú nhìn hai điểm nâu nâu nổi lêntrước ngực Chu Vũ, lấy tay xoa lên đó, ngón tay vân vê, bóp nhẹ chochúng đứng lên.
“Tao X!” Thân thể mạnh mẽ nảy lên một cái, Chu Vũ kiềm chế cơn xúcđộng muốn tiếp tục mắng chửi. “Tôi rời đi một phần cũng là vì cậu.”
“Bởi vì mình?” Tống Phàm Hiên cuối cùng cũng dừng tay, thôi không sờ mó nữa.
“Ân. Bởi vì lúc ấy hình như tôi có chút thích cậu, sợ rằng ảnh hưởngđến cậu nên mới rời đi.” Lời giải thích này cũng không hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-vien-cung-mot-cho/98791/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.