Thế gian này, nhân sinh tùy hứng, con người không có ràng buộc mình trong bất cứ điều gì hết, đa số chính là như vậy. Họ hưởng lạc trong những điều vui thú, cuồng loạn ở những nơi đông đúc người qua lại, đồng thời lại có thể phóng túng hết mình trong những quầy bar hoa lạc và xa xỉ. Sẽ chẳng có gì đáng ngạc nhiên nếu đô thị là nơi của những kẻ thiếu gia biết hưởng thụ. Họ không cần hiểu cảm giác lao động cần cù là như thế nào, chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, chỉ biết say mê trong những vũ điệu điên cuồng.
Khoảng cách từ nhà anh tới đây là hơn hai nghìn cây số, nơi anh ở rất yên bình, không náo nhiệt như nơi đây khiến cho anh trở nên trầm lặng. Đối với anh, anh không cần những điều hoa lệ này. Ý định của anh chỉ là vượt hai ngàn cây số để ăn một bữa ăn ngon, mọi sự đời có chuyển biến như thế nào, anh cũng không muốn bận tâm tới. Chính vì thế, điểm này đã tạo nên nhân cách trong con người của anh, hấp dẫn được vô số những ánh mắt của đối phương. Anh nói, có gì là sai hay sao? Anh chủ tính ở lại đây, ăn xong liền về, thật không ngờ được, cái "ăn xong" này của anh lại kéo dài đến tận mấy năm.