Khi Sở Đào tỉnh lại mặt trời đã lên cao, mở mắt ra, đầu óc quay về lúc kia, liền nhớ ra toàn bộ chuyện xảy ra hôm qua. Hắn vội vàng xoay người ngồi dậy, phát hiện nơi này là phòng ngủ của mình, toàn thân mỏi nhừ, đầu nhức đến muốn vỡ ra, bất quá đằng sau lại không cảm thấy đau nhức mấy.
Sở Đào xuất thân hoàng thất, mặc dù chưa từng trải qua loại chuyện này, nhưng cũng không bỡ ngỡ, cũng biết bị khi dễ thì đằng sau sẽ trong tình trạng nào. Bất quá rất kỳ quái, trên người hắn cũng không có dấu vết khả nghi, trừ đau đầu cùng mệt mỏi bên ngoài ra, toàn bộ đều ổn.
Sở Đào cau mày, bóp đầu thật mạnh tay, hét lớn: “A Sửu, ngươi lăn ra đây!” Hắn không cho là A Sửu dám làm loại chuyện đại nghịch bất đạo như vậy còn dám ở lại trong phủ, bất quá cho dù A Sửu sợ tội mà chạy trốn, hắn cũng nhất định phái người đem y bắt trở về, đem hắn ngũ mã phân thây, để giải mối hận trong lòng!
Kêu hai tiếng không thấy đáp lại, mới gọi cổ họng đã khô, nhớ tới tối hôm qua chính mình gào thét kịch liệt, trong cơn giận dữ Sở Đào đang chuẩn bị kêu thị vệ tới, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, một tên tùy tùng chạy vào lên tiếng trả lời.
“Vương gia, A Sửu đang trong sân chăm hoa, tức khắc gọi tới ngay, người chờ một chút.”
Cái gì? Tên kia không chỉ có không trốn, còn ở đó nhàn hạ thoải mái đùa nghịch hoa cỏ, hắn lá gan cũng quá lớn đi? Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-thang-hoang-trieu-he-liet-phien-trung-tinh-duyen/44391/chuong-4-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.