Tuy rằng cảm thấy được tu vi của Hắc Vu tổ sư chỉ là mười một Kỷ Nguyên, Phương Hàn hoàn toàn có thể trực tiếp giết người, phá thành, cắn nuốt toàn bộ Cổ Vu Thành, tăng cường tu vi bản thân nhưng hắn lại không thể vô duyên vô cớ giết hại người khác như vậy. 
Giết một người không thù không oán như Hắc Vu tổ sư, đây đúng là không biết nói đạo lý rồi. 
Cả đời tu luyện của Phương Hàn giết người, Thôn Phệ Chư Thiên đều là cắn nuốt kẻ có mưu mô với mình. Không phải kẻ địch bức bách hắn thì hắn tuyệt đối không động sát tâm. 
Từ trong thế tục tới Thiên giới, trở thành Thiên Quân cũng vậy. Cho dù là đám người chúa tể Hỏa Giới cũng là người hầu hắn thu được, mãi tới khi phản bội hắn muốn công kích giết chết hắn diệt toàn môn thì lúc đó hắn mới giết đối phương. 
Ma giới, Long giới, Phật giới, cũng như vậy, đều muốn tiêu diệt toàn môn của hắn, đoạt lấy Thần vật của hắn thì hắn mới nổi sát tâm. 
Người có thể mượn sức thì hắn tuyệt đối sẽ không đại khai sát giới. Trên thế giới này bằng hữu so với địch nhân vẫn tốt hơn. Tuy nhiên Phương Hàn cũng chẳng sợ có nhiều kẻ địch mà không dám giết người. Một khi đã trở thành kẻ địch của mình thì cho dù là có lợi hại tới mấy cùng phải không tiếc mọi giá mà giết chết địch nhân. 
- Ta giết chết Huyết Thần có được không ít huyết nhục tinh hoa. Những thứ này là tài liệu tốt, tìm cửa hàng bán đi để xem thử 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-sinh/827169/chuong-1487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.