Chương trước
Chương sau
"Không ngờ ngay cả thạch đồ cũng bị thu, thành công hóa giải nguy cơ lần này."
"Rất lợi hại, Hiên Viên Phá ta xa xa không phải là đối thủ của hắn, người này rốt cuộc có thể bộc phát ra bao nhiêu tiềm lực đây?" Tiểu Phủ Hoàng Hiên Viên Phá chứng kiến Phương Hàn đánh lui Tiểu Thạch Hoàng Tống Đằng Phi, sắc mặt trở nên rất hưng phấn, thế nhưng lại lẫn vào đó là một chút ghen ghét hâm mộ: "Trừ phi là ta chính thức đạt tới cảnh giới Chí Tiên hoàng giả mới có thể triệt để chống lại người này, nhưng mà phải chờ ta chính thức thức tỉnh trí nhớ nguyên linh hoàng giả mới được, lúc đó cũng không biết người này đã đột phá tới loại cảnh giới gì rồi. Đáng tiếc chính là hiện tại Thiên giới càng ngày càng ít Thiên Quân, tu vi của người này, chỉ sợ cũng chỉ đến hoàng giả đỉnh phong là cùng."
Tiểu Phủ Hoàng Hiên Viên Phá, Tiểu Vũ Hoàng Hạ Chi Thu nhìn nhau, tuy nhiên cũng không chần chờ nữa, uy nghiêm tuyệt thế lập tức bạo phát, hai tay huy vũ, từng đạo lưu quang bắn ra, đều tiến hành phong tỏa không gian, phòng ngừa Tiểu Thạch Hoàng trốn thoát.
Thạch khí ở chung quanh tiêu tán rất nhanh, đều bị Phương Hàn hút đi, hiện tại hai người thi triển Đạo thuật dễ dàng hơn rất nhiều, bằng không không gian đề bị hóa đá, căn bản không cách nào thi triển ra bất kỳ thần thông nào.
Hai người đều được coi là kỳ tài ngút trời, hạng người kinh tài tuyệt diễm. Lúc này tranh đấu, quan sát Phương Hàn cùng Tiểu Thạch Hoàng đấu pháp, lĩnh ngộ ra không ít thứ, một cỗ nguyên khí trong thân thể rục rịch, áp súc vào bên trong, có xu thế đột phá cảnh giới.
"Chúng ta cùng nhau giết Tiểu Thạch Hoàng, cướp lấy linh mạch trên người hắn, hắn còn có chín đạo Vương cấp linh mạch. Chia nhau mỗi người cũng được mấy đạo, cũng đủ để trùng kích Nguyên Tiên, hiện tại ta đã thăm dò tới cảnh giới Nguyên Tiên, chúng ta có thể cùng nhau tấn chức."
Hạ Chi Thu Hạ Chi Thu nói.
"Đúng vậy, trên người Tiểu Thạch Hoàng có rất nhiều linh mạch, khiến người ta trông mà thèm, nếu không cướp lấy, vậy mới là không có thiên lý, chúng ta đang thiếu linh mạch để tấn chức Nguyên Tiên, giết hắn, chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi."
Hai kẻ hung ác cùng nhau xuất thủ, sát chiêu mãnh liệt bắn ra, có phần tư vị không chết không thôi.
Vừa rồi nếu không phải Phương Hàn xuất thủ chuyển bại thành thắng, thu lấy thạch đồ, hiện tại hai người rất có thể đã bị nghiền áp thành bụi phấn, điều này khiến cho lửa giận trong lòng bọn họ chính thức bị kích phát ra, hạ tử thủ không chút lưu tình đối với Tiểu Thạch Hoàng.
Lửa giận bùng lên, sau khi Tiểu Vũ Hoàng Hạ Chi Thu phong tỏa không gian, cuồn cuộn sau lưng hừng hực thiêu đốt, cư nhiên ngưng tụ thành một hư ảnh Thiên Quân, vị Thiên Quân này mặc đạo bào rộng thùng thình, giống như một lão nhân đang giảng thiên địa đại đạo, đây là người sáng lập Thái Thượng Cửu Thanh Thiên, Thái Thượng Thiên Quân.
Thái Thượng Thiên Quân vừa ra, trong ánh mắt xuất hiện một tờ kinh văn, minh văn đại đạo điêu khắc trên hư không, cả người Tiểu Vũ Hoàng thoáng cái dung nhập vào trong đại đao minh văn, hóa thành một đạo phong mang theo đường thẳng tắp công kích về phía Tiểu Thạch Hoàng Tống Đằng Phi.
"Thái Thượng Nhất Kích!"
Mà Tiểu Phủ Hoàng Hiên Viên Phá cũng huy động đại thủ, điêu khắc ra từng đạo phù văn trên không trung, mỗi một đạo phù văn đều phá không mà đi, lực lượng của Tam Thập Lục Thức Phá Hư Phủ Pháp đều được thi triển ra.
Hắn giống như một vị thiên thần dùng búa vũ động tạo ra khí tức dã man, mang theo một cơn gió lốc cuốn về phía Tiểu Thạch Hoàng.
"Cuồng Loạn Chi Sát!"
Hai người liều mạng, lửa giận bừng bừng.
Mà Phương Hàn lại đứng ở trung ương khống chế toàn trường, ngón tay liên tục búng a, khắp nơi đều xuất hiện quang hoa liên thiểm, từng đạo bình chướng xuất hiện, cư nhiên là "Bình chướng của chư thần".
"Chư thần chúc phúc! Chư thần nguyện vọng! Chư thần cầu nguyện...." Trong nháy mắt Phương Hàn phóng thích ra các loại đại tiên thuật của Thần tộc. Nhất là chư thần chúc phúc, một khi thi triển ra, từng vòng vầng sáng chúc phúc vẫy vùng tỏa ra, tất cả Thánh tử của ba đại môn phái đều được gia trì, chiến lực lập tức tăng lên, trên thân thể mỗi người đều xuất hiện từng kiện áo giáp, sau lưng có vô số hư ảnh Thần tộc hò hét.
Văn minh Thần tộc hiện tại là mạnh nhất!
Đồ họa Quỷ Vũ Thánh Quân không ngừng bị hòa tan trong văn minh sử, thẩm thấu tiến nhập vào trong đó, văn minh sử của Thần tộc cũng theo đó mà phát triển, Phương Hàn thi triển ra đều là những loại tuyệt học, hết thảy đều là Đạo thuật chi thượng, thi triển ra chư thần chúc phúc, mọi người được chúc phúc lực gia trì, chiến lực đề cao gấp đôi.
"Ầm ầm!
Vũ Hóa Môn, Diễn Thần Hầu Môn, Thông Linh Đạo Tông, Thánh tử của ba đại môn phái chính thức liên hợp lại, một lần nữa thi triển ra Thiên Vương Tụ Thánh Pháp, biến thành một pho tượng Thánh linh Thiên vương, vị Thiên vương này hiện tại lại không giống với lúc trước, toàn thân có mang áo giáp, sau lưng tỏa ra tư thế hào hùng, khí thôn vạn dặm, thật giống như cao thủ chúa tể Thần tộc sát phạt chinh chiến, buông xuống thế gian, triển khai công kích đối với Tiểu Thạch Hoàng.
"Đáng chết! Tại sao lại xuất hiện một tên quái thai như tên Phong Duyên này vậy, ta đã tu luyện tới cảnh giới Nguyên Tiên, mắt thấy sắp sửa chém giết hết thảy, không ngờ hắn lại lật ngược thế cờ, càng ngày càng hung tàn!" Tiểu Thạch Hoàng Tống Đằng Phi nổi trận lôi đình, nhưng cũng không thể làm gì được.
Từ khi sinh ra đến nay, hắn đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, đầu nhập vào Thái Nhất Môn, càng được van người kính ngưỡng, lần này tiến vào Thái Cổ Chi Khư, tìm được bản thể, Phong Thần Thạch Bi Vương Phẩm tiên khí, lại tu thành Nguyên Tiên, càng tìm được môt phần phân thân của Thương Thánh bị trấn áp, thu được chín đạo Vương cấp linh mạch. Đang cực kỳ đắc ý, đại triển thân thủ, trong huyết sắc thí luyện này muốn giết ai thì giết, vì Thái Nhất Môn thanh lý rất nhiều môn phái, thành lập uy nghiêm vĩnh hằng bất diệt.
Thế nhưng hắn vạn lần không ngờ vừa tu thành tuyệt thế thần thông, tên gọi là Phong Duyên, đệ tử của Vũ Hóa Môn này đã tìm tới tận cửa, đánh cho mình không ngẩng đầu nên nổi, khuất nhục không thể tả.
Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng giận dữ như vậy.
Nhưng mà giận dữ thì giận dữ, hắn biết hoàn cảnh hiện tại, khí tức của Phương Hàn càng ngày càng tăng vọt, từng đợt khí tức kinh người từ trên thân thể vọt ra, căn bản không thể ngăn cản.
Hắn bắt đầu sinh ra thoái ý.
Mặc dù lúc này rút đi quả thực là một loại nhục nhã, nhưng mà nếu không đi, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
"Phá cho ta! Thạch Phá Thiên Kinh!"
Đột nhiên lúc này, thân thể Tống Đằng Phi co rụt lại, súc tích lực lượng, sau đó thoáng cái bành trướng, đánh ra một chiêu "Thạch Phá Thiên Kinh", lập tức khắp nơi đều là thạch bạo, thần lôi cuồn cuộn, trong không khí có một số thạch khí lúc này bị khí tức của hắn quấn quanh, cũng đều biến thành Cổn Thạch thần lôi, bay lên nổ mạnh, từng đợt từng đợt, lập tức hóa giải công kích của Tiểu Vũ Hoàng, Tiểu Phủ Hoàng, còn có Thiên vương Thánh linh của ba đại môn phái liên hợp.
Đồng thời hắn há miệng phun ra một đạo thạch kiếm, bổ về phía không gian đằng trước, lập tức bình chướng chư thần bi xé thành một lỗ hổng, hắn luân phiên thi triển ra biến hóa, chuẩn bị xuyên toa ra ngoài.
"Muốn chạy?" Phương Hàn đã sớm biết Tống Đằng Phi bắt đầu sinh ra thoái ý, vừa thấy hắn xuất ra thạch kiếm chém ra một lỗ hổng, Phương Hàn lập tức xuất thủ ngăn cản. Hắn phất tay một cái, một đạo trường hà cuồn cuộn hiện ra, một bước đã tới gần trước mặt Tống Đằng Phi.
"Đáng chết!" Tống Đằng Phi liên tục gầm lên giận dữ, trên thạch kiếm bộc phát ra hỏa diễm cuồn cuộn, muốn làm trường hà bốc hơi, đây là Thạch Hoàng Chân Hỏa, hừng hực thiêu đốt, liệt diễm bay vút lên, đại lượng chân khí đều bị thiêu đốt.
Phương Hàn lật tay, sóng cồn ngập trời, lại một đạo trường hà nữa xuất hiện, bốn phía biến thành hải dương xanh ngắt, Hàn Băng chi khí đập vào mặt, cư nhiên áp chế hỏa diễm xuống, trực tiếp dập tắt.
"Đã tới thì ở lại luôn đi, Tống Đằng Phi, ngươi cần gì phải nóng lòng rời đi như vậy? Nói chuyện hảo hảo giao thủ một phen, nếu như có thể giết được ta, vậy có thể lập tức rời đi." Phương Hàn một mặt nói chuyện, nhàn nhã dạo chơi, một mặt thủ chỉ liên tục búng, thi triển ra Xích Đế Hỏa Hoàng Khí trong Đại Ngũ Hành Thuật, hỏa tính nổ bắn ra, vô số hỏa tinh biến thành pho tượng Xích Đế.
"Chút hỏa diễm đó thì làm gì được ta?" Kiếm thế vừa chuyển, Tống Đằng Phi hét to: "Một kiếm hàn quang phủ mười vạn châu."
Kiếm quang bạo xạ, mỗi một lần bạo xạ đều hủy diệt một pho tượng Xích Đế, trong nháy mắt đã đập chết đám hỏa diễm này.
Thế nhưng hỏa diễm vừa dập tắt, Phương Hàn đã xuất hiện trên đỉnh đầu Tống Đằng Phi, trên thân thể được bao vây bởi tầng tầng văn minh sử, thật giống như một pho tượng chi thần cổ xưa sáng lập hết thảy, thoáng cái buông xuống, trực tiếp dùng thân thể trấn áp Tống Đằng Phi.
cảnh giới thiên địa nhất thể một lần nữa được thi triển.
A!
Tống Đằng Phi cảm thấy uy lực giống như thái sơn áp đỉnh, ngẩng đầu nhìn lên đã thấy vô hạn hào quang trực tiếp bổ xuống. Hắn lập tức phát ra tiếng hét điên cuồng, Phong Thần Thạch Bi vừa chuyển, một đầu thạch thủ từ trong đó bắn ra, mở rộng vô hạn, muốn tóm lấy Phương Hàn.
"Thạch nhập thân ta!"
Phương Hàn không hề dao động, tiếp tục buông xuống, thạch thủ cự đại đã đến gần thân thể mình, bị rất nhiều văn minh sử vặn cho vỡ tan, thạch khí dung nhập vào trong kỷ nguyên chi thư, vì hắn đành làm thuốc bổ.
"Đáng tiếc! Ta phải tu luyện tới cảnh giới Thánh nhân mới có thể phát huy ra toàn bộ lực lượng của Phong Thần Thạch Bi, lúc đó có thể dùng một kích giết chết hắn." Chứng kiến bản thân tăng thêm lực lượng cho Phương Hàn, Tống Đằng Phi tức giận đến nỗi thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, nhưng mà vừa rồi ít nhiều gì hắn cũng kéo lại được chút thời gian, bản thân lập tức thi triển ra Hóa Thạch Thần Độn, tìm lấy một khe hở, cả người áp súc lại vô hạn, biến mất trong không trung.
Địa phương mà hắn vừa biến mất liền xuất hiện một đạo hắc động, hắc động phun ra, trăm ngàn cự thạch từ trong đó bổ ra, ngay sau đó liền biến thành rất nhiều tinh cầu bằng đá khuếch trương ra bên ngoài, một mảnh tinh không xuất hiện, ngăn cản Phương Hàn truy kích.
"Thạch giới?"
Phương Hàn khẽ động, biết Tống Đằng Phi đi tới đâu, vì yểm hộ để mình đào tẩu, hắn cư nhiên không tiếc hao phí tuổi thọ bố trí Thạch giới. Một khi tạo thành Thạch giới, có thể diễn hóa ra một phương.
"Không xong, hắn diễn hóa ra Thạch giới để đào tẩu, không ai có thể truy kích được." Tiểu Vũ Hoàng liên tục thở dài.
"Thạch giới cũng không ngăn cản được ta, chẳng qua chỉ tăng thêm phần thuốc bổ cho ta mà thôi, chỉ cần hắn còn đang ở bên trong Thái Cổ Chi Khư, liền không cách nào thoát khỏi khống chế của ta." Đối mặt với Thạch giới không ngừng mở rộng trên không trung, ngăn cản đường đi của mình, Phương Hàn liền rống to một tiếng, miệng phun ra các loại âm tiết, âm phù vừa phát ra đã trải rộng cả vũ trụ.
Thạch giới bắt đầu sụp đổ, biến thành thạch khí nguyên thủy nhất, trong thạch khí, khắp nơi đều là hỏa diễn thiêu đốt tuổi thọ, bị Phương Hàn một hơi hút đi, không gian sụp đổ, thạch khí cùng hỏa diễm thiêu đốt tuổi thọ đều bị nuốt vào trong bụng, khiến cho thạch đạo văn minh sử càng thêm chói sáng, mang theo khí tức của thời kì đồ đá nguyên thủy.
Chỉ trong mấy câu nói cả Thạch giới đã bị Phương Hàn nuốt mất.
Tràng diện của Thái Cổ Chi Khư lúc này chính là sát khí cuồn cuộn khắp nơi, thạch khí toàn bộ bị tiêu trừ, không còn sót lại một tia nào, Tiểu Thạch Hoàng Tống Đằng Phi lại biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
"Ở dưới!"
Phương Hàn hơi thôi toán, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, trong sát khí cuồn cuộn, xuất hiện một cái huyệt động. Trong huyệt động, ma khí quay cuồng, thật giống như nơi phong ấn cái thế Ma vương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.