- Phong Duyên sư huynh. Chu Trọng Dương sư huynh. Các vị đều là rường cột. đại thụ chống trời của Vũ Hóa Môn chúng ta. Mất đi bất kỳ người nào đều là tôn thất rất lớn. Ngàn vạn không nên hai hổ tranh chấp, vô cớ tiện nghi môn phái khác.
Tôn Thi Họa thấy mùi thuốc súng giữa Phương Hàn cùng Chu Trọng Dương càng ngày càng đậm, không khỏi lo lắng quát lên.
- Câm mồm. ngươi biết cái gì.
Chu Trọng Dương nhìn Tôn Thi Họa một cái:
- Đô vô dụng, còn dám xưng là Họa Thánh chuyên thế. Năm đó chướng môn cứu ngươi, tu vi của ngươi ngược lại không chút tiến triển, chậm chạp không thể thức tinh lực lượng Họa Thánh trong cơ thê. Mà ta cũng không phải bất kỳ người nào chuyên thể lại hoàn toàn vượt qua ngươi, làm sao ngươi không thấy hổ thẹn, nên đi bế quan tu luyện. không nên tham gia vào những chuyện này! Rường cột? Hừ! Kè gây chuyện Phong Duyên này cũng xứng là rường cột của Vũ Hóa Môn ta? Quả thực là chuyện cười, một chuyện cười to lớn. Hôm nay trước mặt các ngươi, ta triệt để đánh bại hắn hủy bỏ pháp lực cho các ngươi biết người ngang ngược không có kết cục gì tốt.
Chu Trọng Dương nói lời điêu ngoa, cay nghiệt nhưng lại lộ ra khí tức cường đại.
Cho dù là Tiểu Vũ Hoàng. Tiểu Phủ Hoàng thấy hắn ngưng luyện ra kiếm thai Chân Lý Kiếm cũng đều tự có cố kỷ không dễ tùy ý ra tay. Hơn nữa Đây là tranh đấu giữa Thánh Tử trong nội bộ Vũ Hóa Môn, bọn họ cũng không tiện nhúng tay.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-sinh/826827/chuong-1145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.