Chương trước
Chương sau
"Tốt, thần chùy Phá Nhạc Thập Tam Thái Bảo của viễn cổ Thái Bảo Môn, vậy cũng là viễn cổ đạo khí, lực lượng đủ hùng hồn đó, chỉ tiếc vẫn là hạ phẩm đạo khí. Nếu như có thể tấn thăng đến trung phẩm đạo khí, sẽ có uy lực cực lớn, bất quá đối với ta mà nói vẫn vô cùng nhỏ yếu, liên tiếp tạo thành đai trận cũng chỉ là con kiến mà thôi."
Phương Hàn nhìn cự chùy nện xuống, thân thể vẫn không nhúc nhích, ngón tay một lần nữa điểm hóa ra ngàn vạn chỉ ảnh lên trên mười ba đại chuỳ.
Cạch cạch! Đại chuỳ rơi xuống.
Linh khí biến mất, lại bị phong ấn!
Thế nhưng rất nhiều hạ phẩm đạo khí khác tạo thành đại trận vẫn hung hãn không sợ chết lao tới. Nguyên bản Phương Hàn có thể thi triển ra thủ đoạn cường đại, thoáng cái biến rất nhiều hạ phẩm đạo khí thành tro tàn, nhưng hắn lại không nỡ, mỗi một kiện hạ phẩm đạo khí cũng là lượng tài phú cự đại.
Thế cho nên hắn liền thi triển ra Đại Hộ Thân Thuật, chậm chạp tiến lên, tùy ý điểm ra, những đạo khí kia đều rơi xuống đất, liên tiếp bị phong ấn.
Choang choang choang, choang choang choang...
Có đao, thương, kiếm, côn, kích, cầu, châu, vòng tay, châm...Một số đạo khí rơi xuống mặt đất, toàn bộ đều bị phong ấn, không có bất kỳ đạo khí nào có thể ngăn cản được một ngón tay của Phương Hàn.
Đạo khí rơi xuống có đủ mọi loại kiểu dáng, rực rỡ muôn màu, nếu như Phong Bạch Vũ ở trong này chỉ sợ ánh mắt hâm mộ cũng rớt ra, bất kì một môn phái nào trong Huyền Hoàng đại thế giới nhìn thấy cũng phải ganh ghét đến nỗi phát điên, nhiều đạo khí như vậy! Nhiều bảo bối như vậy! Bất kì một môn phái nào tìm được chỉ sợ thực lực tổng hợp lại cũng có thể làm đệ nhất.
Đạo khí, đạo khí, liếc mắt nhìn qua ngoại trừ đạo khí cũng chỉ còn đạo khí.
Ngao ngao ngao!
Trong nháy mắt Phương Hàn trọn vẹn phong ấn mấy trăm kiện hạ phẩm đạo khí, rốt cục cũng làm cho đám đạo khí cường đại xuất thủ, một cỗ rít gào tới từ thái cổ truyền ra, sau đó nổi lên một cỗ gió tanh dã tính, trong ngọn gió này xuất hiện một đại thủ lông xù bắn nhiếp mà tới, phía sau đại thủ là một đầu thái cổ ma vượn, răng nhanh dài nhọn, trong ánh mắt phát ra lục quang dày đặc, cao tới hơn ba trăm trượng, toàn thần đều là lông mao dày đặc, ngang ngược càn rỡ, xưng hùng xưng bá.
"Tốt, thượng phẩm đạo khí rốt cục cũng xuất thủ. Đầu thái cổ ma vượn này có bản thể là một cây gậy."
Phương Hàn liếc mắt liền nhìn thấy bản thể của đầu thái cổ ma vượn này chính là một cây gậy màu vàng lợt phủ kín hoa văn, qua lại như con thoi trên hư không, như ẩn như hiện, cây gậy cự đại giống như cột chống trời, hiển nhiên là một kiện bảo bối trọng yếu trong thái cổ, lực lượng thậm chí còn trên cả Đại Hỗn Độn Lôi Kiếm, thái cổ ma vượn này là khí linh của nó, trong lúc xuất thủ cư nhiên thể hiện ra nhiều loại đạo thần thông Yêu đạo!
"Thượng cổ đạo khí, Viên Ma Hỗn Thần Côn, Hư Tiên Yêu Vương, pháp bảo tùy thân của Viên Chân Hoằng, đã tồn tại được hai mươi vạn năm. Vài vạn năm trước, Viên Chân Hoằng bị Bàn Vũ Tiên Tôn đánh bại, Viên Ma Hỗn Thần Côn cũng bị cướp, đã trở thành pháp bảo trong túi của Bàn Vũ Tiên Tôn." Đối mặt với thế công của ma vượn, Phương Hàn chỉ tùy ý tung ra một chưởng đánh nát thế công này, khiến đầu ma vượn nổ mạnh, một lần nữa đánh cho hóa thành khí linh, không trung liền hiện ra một cây kình thiên trụ màu vàng lợt dày đặc hoa văn.
Mà Phương Hàn hơi vận chuyển "Thiên vị pháp tắc" trong cơ thể, lập tức một số mảnh vụn của Viên Ma Hỗn Thần Côn dung nhập vào trong đầu mình.
Đây là năng lực suy tính của thiên vị pháp tắc.
Thậm chí bên trong ý niệm của Phương Hàn còn xuất hiện một đầu Hầu Vương mặc Tỏa Tử Giáp màu đồng đen cổ xưa, cướp đạp hoàng kim chiến ngoa, đầu đội tử kim quan, tay cầm Viên Ma Hỗn Thần Côn, một côn bổ xuống, trời long đất lở, nhật nguyệt lu mờ.
Đây là hình thể của thượng cổ Hư Tiên Viên Chân Hoằng. Cũng bị Phương Hàn thôi tính ra.
Năng lực thôi toán của thiên vị pháp tắc có thể nói là thiên địa vô song. Là ngọn nguồn của trí tuệ.
"Tới đây!" Phương Hàn khẽ vẫy tay Thượng Thương thủ bay ra. Cảnh giới tăng lên tới thiên vị pháp tắc, ba nghìn đại đạo cũng như diều gặp gió, lực lượng của Thượng Thương thủ đúng là không thể kháng cự. Thủ chưởng bay ra, Viên Ma Hỗn Thần Côn cự đại đã bị chộp tới tay, cấp tốc thu nhỏ lại biến thành một kiện bảo bối nhỏ cỡ cây tú hoa châm, tiến nhập vào trong cơ thể Phương Hàn, dung nhập vào trong Bát Bộ Phù Đồ.
"Các ngươi thi triển Đại Phổ Độ Thuật độ hóa kiện bảo bối này đi, thứ này vô cùng hung hãn, uy lực rất lớn! Sau khi độ hóa, linh khí mỗi ngày sẽ sinh ra lượng nguyện lực khổng lồ đấy."
"Dạ!"
Rất nhiều cao thủ ở trong Bát Bộ Phù Đồ lập tức dùng thần niệm nhẩm đọc kinh văn, Đại Phổ Độ Thiện Quang không ngừng chiếu xạ.
Phương Hàn không quản kết cục của Viên Ma Hỗn Thần Côn ra sao, biết nhất định sẽ bị độ hóa, hắn liền ngẩn đầu nhìn lên, xuất ra một cỗ khí thế cuồn cuộn, phàm là hạ phẩm đạo khí tới gần hắn, thậm chí trung phẩm đạo khí cũng bị rơi xuống mặt đất.
Mục tiêu của hắn chính là trước tiên hàng phục một số thượng phẩm đạo khí cổ xưa ở tầng thứ tư này, sau đó lại đem những kiện bảo bối này ném vào trong Bát Bộ Phù Đồ độ hóa. Uy lực của Bát Bộ Phù Đồ càng thêm tăng cường không ít, có thể trấn áp chư thiên. Thậm chí bằng vào uy lực của kiện pháp bảo này có thể trấn áp cao thủ Giới Vương Cảnh thậm chí Hỗn Động Cảnh. Dưới Hư Tiên Cảnh cơ hồ là vô địch.
Hiện tại uy lực của Bát Bộ Phù Đồ có thể trấn áp Giới Vương Cảnh. Sau khi thôn phệ pháp tắc thế giới của Cửu Đỉnh Tiên Tôn càng thêm thâm sâu khó lường. Thực lực còn cường đại hơn nhiều so với bản thể của Phương Hàn.
Oanh long!
Sau khi Phương Hàn thu Viên Ma Hỗn Thần Côn, cả đại điện thoáng cái sụp đổ biến thành một thế giới, khắp nơi đều là sơn sơn thủy thủy, rất nhiều pháp bảo cũng tản đi, đều tự bay vào trong rất nhiều khe núi, lẫn vào trong nước lẩn trốn. Tựa hồ như thu được mệnh lệnh của người nào đó, tiến hành đánh du kích.
"Một thế giới chân thực?"
Phương Hàn có chút nhíu mày khi thấy một màn như vậy, tay áo vung lên liền đem một số pháp bảo dưới mặt đất thu vào trong Bát Bộ Phù Đồ.
"Thật nhiều bảo bối a!"
Tinh Vân bảo bảo đã tấn thăng đến Động Thiên Cảnh, đang lặng yên vận nguyên thần lĩnh ngộ pháp tắc củng cố tu vi, sau khi nhìn thấy đám pháp bảo đạo khí từ trên trời rơi xuống, hắn lập tức vui mừng quát lên.
Hạc Tiên Tử, tiểu hồ ly Nghê Thường càng vui mừng hơn, hiện tại bọn họ cũng đều lĩnh ngộ pháp tắc không gian, được Phương Hàn tận lực bồi dưỡng. Phục dụng rất nhiều Tiên đan để luyện hóa, sau đó thực lực đột tiến. Phương Hàn càng truyền thụ cho các nàng rất nhiều thần thông trong ba nghìn đại đạo.
Cho dù hiện tại toàn thân các nàng đã toàn là pháp bảo, thế nhưng vẫn không hề chê pháp bảo nhiều, dù sao có đầy đủ Thuần Dương khí thúc dục, hơn nữa lượng hấp thu nguyên khí Tiên giới của các nàng cũng đủ có thể thúc dục được bốn năm kiện trung phẩm đạo khí. Hạ phẩm đạo khí một hơi có thể thúc dục được mười kiện.
Rất nhiều cao thủ ở trong Bát Bộ Phù Đồ bắt đầu chia chác bảo bối. Mà ở bên ngoài, Phương Hàn đang đứng trên thiên không nhìn thế giới cự đại dưới chân, sơn sơn thủy thủy kéo dài liên miên, không hề nhìn thấy một kiện pháp bảo nào nữa. Sau khi hơi nhíu mày, hắn liền triển khai thiên vị pháp tắc xoay tròn trong đầu: "Chư vị pháp bảo, biết biết trong các ngươi có cao thủ, bất quá ta đã được Bàn Vũ Tiên Tôn chế định là người thừa kế, các ngươi cứ trốn tránh như vậy cũng không có khả năng có được tự do. Ta cũng không lạ gì đối với các ngươi. Các ngươi thật sự muốn kháng cự, kết cục cũng chỉ có một, đó chính là triệt để hủy diệt. Hơn nữa, các ngươi cũng không thể thoát khỏi pháp nhãn của ta! Ta đã sớm nói cho các ngươi biết, ta không phải là cao thủ Thiên Vị Cảnh bình thường, vừa rồi thậm chí ta đã luyện hó nhân vật cường hoành Giới Vương Cảnh. Các ngươi còn không mau ra triều bái chu nhân ta sao? Vậy ta sẽ tiên hạ thủ vi cường trước."
Phương Hàn dõi mắt về phương xa, một chưởng bổ tới dòng sông mênh mông đang mãnh liệt nổi sóng trước mặt.
Thượng Thương thủ một lần nữa hiện ra, trong dòng sông cự đại kia đột nhiên bay lên một đầu Hắc Long, trong miệng phun ra thủy lôi, hung hãn như thái cổ ma vượn.
"Hắc Long Đại Phong Kỳ! Là thượng phẩm đạo khí mà sáu vạn năm trước do một cao thủ Giới Vương Cảnh Đại Phong Tôn Giả luyện chế ra, rất tốt, rất tốt!" Phương Hàn tùy ý tung ra một kích đánh tan đầu Hắc Long này, sau đó lại tung ra một trảo, một cây đại kỳ từ trong dòng sông bay lên rơi vào lòng bàn tay hắn.
Lại được đưa vào trong Bát Bộ Phù Đồ.
Thượng phẩm đạo khí không thể chống lại một đòn của Phương Hàn.
"Sao vậy? Các ngươi còn chưa chịu ra, chẳng lẽ muốn ta bắt nguyên một đám sao? Lãng phí nhiều thời gian của ta như vậy." Diện mục của Phương Hàn sắc bén, nói: "Thương Sinh Đại Ấn, ra cho ta!"
Hắn há miệng nhổ ra.
Một khối đại ấn ngọc tỷ cổ xưa xuất hiện, trên mặt có khắc ý niệm Thương Sinh, bay lên không trung, trong nháy mắt toát ra ý cảnh bá đạo quân lâm thiên hạ.
"Thương Sinh Đại Ấn, đập nát một phương thế giới này cho ta!" Phương Hàn búng ngón tay, đại ấn xoay tròn, trên mặt có hư ảnh Vô Cực đại thế giới, bóng dáng của Cực Đạo Đại Đế, còn có thần thú Bạch Hi đều hiện ra, bức tường của thế giới này lập tức vỡ tan.
"Chậm đã!"
Đúng lúc này ở phía xa trong sơn sơn thủy thủy đột nhiên bay ra hơn mười kiện pháp bảo cường đại, biến thành bóng người. Một trong số bóng người này là một nữ tử mặt đại hồng bào, trên trán bừng bừng anh khí, hiên ngang vô cùng. Phương Hàn nhìn thoáng qua một cái đã phát hiện nguyên hình của nữ tử này là một kiện bảo kiếm màu xích hồng, hẹp dài, ba thước, chuôi kiếm là do Hồng Ngọc rèn thành.
"Thương Sinh Đại Ấn! Đây là Thương Sinh Đại Ấn! Nếu như ta suy đoán không lầm thì đây là một kiện tiên khí đã từng trấn áp thế giới của Vô Cực đại thế giới, Cực Đạo Đại Đế tự tay luyện chế, sau khi vẫn lạc đã mất đi pháp tắc Tiên Đạo, thế nhưng hiện tại một lần nữa ngưng luyện ra khí linh, như vậy vẫn ẩn chứa huyền bí có quỷ thần khó lường. Ngươi đã có kiện bảo bối này, hơn nữa còn ngưng tụ ra khí linh, vì cái gì còn cần đám bảo bối chúng ta."
Hồng y nữ tử ngạo nghễ nói, trên trán xuất hiện một loại tư vị tuyệt không khuất phục.
"Lưỡi kiếm này cư nhiên là một nửa tuyệt phẩm, ngay cả ta cũng không đoán được ra lai lịch của nàng." Phương Hàn khẽ vận dụng thiên vị pháp tắc, cư nhiên không thể thôi toán được ra lai lịch của kiện bảo kiếm này, hắn không khỏi thầm gật đầu: "Ngươi có lai lịch gì, hãy xưng tên ra đi."
"Tiểu nữ tử gọi là Tấn Hồng Ngọc, phái người của Thiên Trì Phái. Bản thể là do Thiên Trì Thánh Mẫu rèn thành một kiện Hồng Ngọc thánh kiếm, bởi vì tại mười vạn năm trước Bàn Vũ Tiên Tôn đánh cuộc cùng Thiên Trì Thánh Mẫu, bị Bàn Vũ Tiên Tôn thi triển ra đại pháp lực cưỡng chế thu lấy. Giam giữ ta trong bảo khố này, từ đó ta dốc lòng tu luyện tại đây." Hồng y nữ tử nhẹ nhàng nói, sau đó chỉ vào một số khí linh bên người, nói: "Đám đồng đạo này cũng có địa vị rất lớn, vị này chính là bảo bối của thập đại Giáo Tông Nguyên Chân Quân dưới trướng của giáo chủ Tổ Mã Thần Giáo, năm đó bị một vị đồ đệ của Bàn Vũ Tiên Tôn cướp được, sau đó cũng dấu vào trong bảo khố. Vị này chính là một pháp bảo lợi hại trong Sa Bà đại thế giới....."
Hồng y nữ tử tùy ý nói, lại đem địa vị của từng kiện pháp bảo nói ra, mỗi một kiện đều có lịch sử kinh thiên động địa.
"Bây giờ chúng ta đang ở bên trong Hoang Thần Chi Thi, có thể bình yên vô sự, thế nhưng vừa ra khỏi Hoang Thần Chi Thi, chủ nhân của pháp bảo sẽ cảm ứng được, đến lúc đó sẽ tạo ra vô cùng vô tận phiền toái cho ngươi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.