Chương trước
Chương sau
"Đây là tâm linh ba động của Ô Thích Thiên Thần Hoàng và đám thần vương sao?"
Phương Hàn phát giác được các loại chấn động khó hiểu mình tiếp thu được trong lĩnh vực bản thân, lập tức cẩn thận lắng nghe, lại nghe được cuộc trao đổi giữa Ô Thích Thiên Thần Hoàng và đám thần vương. Hắn lập tức âm thầm mừng rỡ!
Không ngờ lĩnh vực của bản thân hắn lại diệu kỳ đến vậy.
Nhưng hắn nghe trong lòng càng khiếp sợ.
Mẫu thân của Sở Nam công tử, có địa vị rất cao trong Thần tộc, tên cái gì Đấu Mẫu Thần Hoàng. Cái này coi như bỏ qua, bọn họ lại còn bàn tới Phong Bạch Vũ, thậm chí còn bàn đến mẫu thân của Phong Dao Quang, muốn tìm ra nơi giam giữ Thánh nữ đời trước ở Thánh Nữ điện nữa.
Hơn nữa, Phong Bạch Vũ trong cuộc thảo luận của bọn hắn, tựa hồ cũng không phải địch nhân lớn nhất, chỉ dùng từ "nhân vật quan trọng"! Cái này khiến tâm tư cẩn mật của Phương Hàn tâm không ngừng xoay chuyển phỏng đoán.
"Giống như địch không phải địch. Nhân vật quan trọng... Xem ra chưởng giáo Vũ Hoá Môn Phong Bạch Vũ có rất nhiều bí mật đây. Phong Dao Quang hết lần này đến lần khác nói Phong Bạch Vũ không đáng tin. Nàng thật tưởng ta hoàn toàn tin tưởng hắn sao? Giờ xem ra, sợ là có chút không ổn".
Phương Hàn trong lòng nổi lên suy nghĩ, sau đó lắc đầu, bằng trực giác, hắn luôn cảm thấy mức đọ đáng tin của Phong Bạch Vũ vẫn còn rất lớn.
Đương nhiên, Phương Hàn sẽ không hoàn toàn tín nhiệm vị chưởng giáo này, bao gồm cả những hứa hẹn của hắn.
Trên thực tế, hắn không tin bất kỳ ai. Đương nhiên, hiện giờ ngoại trừ Phương Thanh Tuyết.
"Quản gì thân phận của Phong Bạch Vũ, trên người có bí mật gì, trước tiên ta nên quản chuyện của mình, tìm hiểu Thuần Dương điện một lượt, tuỳ cơ ẩn nấp tiến vào, khôi phục Hoàng Tuyền Đồ rồi hãy nói, nhưng xem tình hình hiện nay, khắp nơi quanh Thuần Dương điện đều dày đặc thời không, cấp pháp bố trí cực lợi hại, rất khó ẩn núp."
Ý nghĩ của Phương Hàn xoay chuyển, nghĩ đến ngàn phương pháp nhưng đều bị loại bỏ hết, đều không phải sách lược vẹn toàn.
"Tóm lại, hiện tại chúng ta không nên vọng động, đợi thăm dò rõ nọi tình của tên Phương Ngọc này đã, xem xem địa vị của hắn trong Thánh Nữ điện thế nào, đến lúc đó, bổn hoàng sẽ bố trí Chư Thiên Thần Cấm trên người hắn, khiến hắn triệt để nghe lệnh ta".
Sau một trận tinh thần ba động, Thần Hoàng Ô Thích Thiên này tổng kết lại: Trước tiên bổn hoàng muốn ẩn núp một thời gian, ít nhất hơn một năm, chờ đợi ngày quần tiên đại hội của Huyền Hoàng đại thế giới tới. Chậm nhất chúng ta phải ở đó một ngày, tìm hiểu ra nơi giam giữ Thánh nữ, hoặc bí mật của Thánh Nữ điện. Bởi sau này ở đó, Tiên Ma hai đạo của Huyền Hoàng đại thế giới đều sẽ tạo nên biến hoá nghiêng trời lệch đất."
(Ở khúc này không biết tg viết lung tung hay là dịch giả dịch lung tung, trên đang nói tới Phương Hàn giờ lại sọt qua thằng Thần Hoàng, đang nói tới cái bí mật của Thánh Nữ điện lại vọt qua Huyền Hoàng đại thế giới, vãi chưởng)
"Cái này chúng ta biết!" Một thần vương nói: "Vào ngày đó, Tô Tú Y kẻ nắm giữ Hoàng Thư sẽ khiêu chiến với Ứng Tiên Thiên! Đến lúc đó địa vị đệ nhất Ma Đạo là ai, đều không rõ. Nhưng tên Phương Hàn kia có Hoàng Tuyền Đồ, còn có Thế Giới Chi Thụ, lại là đại địch của chúng ta! Hận Thiên Thần Hoàng cũng bị hắn hại một lần, lần này chỉ còn thừa lại một cái đầu, trở về đến Đế Thích Sơn lại bị trách phạt rất nặng. Thần Hoàng đại nhân, Hận Thiên Thần Hoàng trước kia ỷ vào tu vi cao hơn ngài, đi đâu cũng rêu rao, lần này bị tổn thất nặng nề, thật sự là khoái ý."
"Điều này đương nhiên ròi, hắn bị Phương Hàn ám toán, lại bị lừa gạt đến lòng đất, đụng phải Nhân Hoàng Bút, nếu không phải chạy trốn nhanh, hiện tại đã hồn phi phách tán. Nhưng hiện nay cường giả trong tộc ta đã tập trung toàn bộ sự chú ý đến tiểu tử Phương Hàn đó, chỉ cần phát hiện ra lập tức giết chết". Ô Thích Thiên Thần Hoàng nói.
"Nhưng, nhưng lần này tộc ta tiến công Huyền Hoàng đại thế giới, có một ước định, đó là mũi nhọn không phải chĩa vào Vũ Hoá Môn, vạn nhất Phương Hàn ẩn núp trong Vũ Hoá Môn không ra thì làm sao?"
"Yên tâm, trong Vũ Hoá Môn không có chỗ dung thân cho hắn". Thần niệm của Ô Thích Thiên Thần Hoàng truyền nụ cười lạnh, tựa hồ như hết thảy mọi chuyện đều nằm trong tay hắn.
Đột nhiên, tâm linh ba động cắt đứt, cuộc trao đổi của Ô Thích Thiên Thần Hoàng cùng hơn mười người này dường như chấm dứt.
"Phương Ngọc sư huynh, ngươi đang suy nghĩ gì thế?"
Sau khi dừng tâm linh ba động, Ô Thích Thiên Thần Hoàng nhìn ánh mắt Phương Hàn có vẻ mơ màng, không khỏi dò hỏi.
"A! A!" Phương Hàn lập tức làm bộ hồi phục tinh thần: "Ta đang nghĩ Thuần Dương lực của Thuần Dương điện này thật hùng hậu, nếu ta có thể ở đây làm chân truyền đệ tử, trung gian kiếm lời, không biêt có thể kiếm được bao nhiêu lợi, tu vi nhất định tinh tiến".
"Làm đệ tử tại Thuần Dương điện quả thực là công việc béo bở". Ô Thích Thiên Thần Hoàng gật gật đầu nói: "Nhưng mà huynh cũng không phải là không có hi vọng, huynh có thể làm Hàn Hi sư tỷ vui, sau này dựa vào mối quan hệ này rồi được chuyển đến Thuần Dương điện, cũng là chuyện dễ dàng thôi mà".
Lúc hai người nói chuyện, đột nhiên, không gian vặn vẹo phía trước đột nhiên chấn động, ngay sau đó một con thuyền dài đến hơn mười trượng, đi ra từ không gian chấn động.
Ánh mắt của Phương Hàn hơi mơ màng, lại là một đạo khí hạ phẩm. Trên thuyền có chín cao thủ, nhìn trang phục cùng bộ dáng của đám người này cũng là chân truyền đệ tử của Vô Cực Tinh Cung.
Không ngờ đều là một màu, đều là thần thông cửu trọng, cô đọng ra Thiên Địa Pháp Tướng cường hoành.
"Các ngươi là ai? Không biết quy củ của Môn phái sao, không cho phép lưu lại tại ngoài Thuần Dương điện?" Một cao thủ trong đó hò hét dẹp đường, đệ tử này thân hình cao cao, khuôn mặt âm trầm, vừa nhìn qua cũng biết đó là một nhân vật lợi hại.
"Vị sư huynh này, chúng ta tới là để dùng điểm cống hiến đổi Thuần Dương đan".
Phương Hàn lập tức tiến lên phía trước nói.
"A? Là vậy sao? Mỗi người trước tiên giao nạp một ngàn điểm cống hiến. Chúng ta chính là đệ tử trông coi Thuần Dương điện!" Đệ tử khuôn mặt âm cưu nói: "Giao nộp điểm cống hiến ra, chúng ta dẫn các ngươi vào trong".
"Tiến vào Thuần Dương điện đổi đan dược phải giao nạp điểm cống hiến sao? Tựa hồ trong môn quy không có điều này?" Ô Thích Thiên Thần Hoàng ngẩn ra.
"Tại Thuần Dương điện, lời của chúng ta là quy củ! Chúng ta ngày ngày tuần tra ở đây không có thời gian tu luyện, tế luyện pháp bảo, các ngươi ngược lại rất tốt, ra ngoài kiếm điểm cống hiến, đến đây đổi đan dược, khiến chúng ta vất vả! Một câu thôi, giao nạp cống hiến ra, sẽ cho các ngươi lên thuyền đi đổi đan dược, nếu như không giao nạp, nhanh chóng cút đi, nếu cứ lưu lại chúng ta sẽ xử lý các ngươi theo tội làm trái môn quy, cướp Thuần Dương đan dược!"
Trên thuyền, một đệ tử thân mình hơi béo, đỉnh đầu đội mũ, rống lên.
"Ngươi!" Ô Thích Thiên Thần Hoàng giận dữ, hắn thân là hoàng giả trong thần tộc, thống trị vạn vật, phong vân một cõi, muốn giết ai thì giết, hiện giờ lại bị mấy nhân vật nhỏ bé răn dạy. Phương Hàn hiển nhiên cảm nhận được, sát cơ mãnh liệt toả ra trên cơ thể tên Thần Hoàng này, phong bạo như đang tích tụ, tựa hồ như muốn lập tức phát tác.
"Bỏ đi, bỏ đi, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Hai ngàn điểm cống hiến, ta đưa". Phương Hàn lập tức nói rồi vung tay lên, hai ngàn điểm cống hiến như phù văn bay ra, biến vào trong thuyền.
"Thế này còn tạm". Tu sĩ khuôn mặt âm trầm kia gật đầu, phát ra một đạo tinh quang, chỉ vào Phương Hàn, Ô Thích Thiên nói: "Hai người các ngươi lên đi, những người còn lại không được vào. Nếu muốn vào thì nộp thêm điểm cống hiến".
"Các ngươi chờ ở đây, biết không?"
Ô Thích Thiên Thần Hoàng ra lệnh cho hơn mười tên Thần vương kia.
"Dạ!" Hơn mười tên thần vương chỉnh tề trả lời.
"Tiểu tử, không tệ lắm, còn rất uy phong, còn có người hầu nữa." Tu sĩ đội mũ, thân hình béo núc cạc cạc cười quái dị hai tiếng: "Xem ra, nên bắt ngươi nộp thêm ít điểm cống hiến nữa".
"Không sai, thông thường những người thế này đều có tiền tài hùng mạnh, không bắt họ nộp thêm ít điểm cống hiến, quả thực thật lãng phí". Lại một đệ tử trông coi Thuần Dương điện khác cười quái dị nói: "Này tiểu tử! Ngươi nộp thêm một ngàn điểm cống hiến, hừ cái gì mà hừ! Chính bởi ngươi ngang ngược nên mới bảo ngươi nộp nhiều hơn!"
"Các ngươi muốn chết! Muốn chết! Trong lòng Ô Thích Thiên Thần Hoàng triệt để phẫn nộ rồi, một đoàn phong bạo đè nén chuẩn bị bùng phát thế nhưng Phương Hàn một lần nữa kéo hắn lại: "Chư vị sư huynh, huynh đệ này của ta hoả khí hơn lớn, mong các sư huynh rộng lòng tha thứ, một ngàn điểm cống hiến, chúng ta đưa, chúng ta đưa! Mong các sư huynh không so đo với chúng ta".
Trong lúc nói chuyện, Phương Hàn lại lấy ra một ngàn điểm cống hiến
"Cái này còn tạm, các ngươi theo chúng ta lên thuyền đi!" Tu sĩ vẻ mặt âm trầm cười lạnh.
"Phương Ngọc! Những người này thật sự là đáng giận, đợi tìm cơ hội, nếu bọn chúng đến lòng đất săn giết yêu ma, chúng ta tìm cơ hội giết bọn chúng! Lấy hồn phách của chúng luyện chế thành pháp bảo! Tức chết bổn toạ rồi!" Phương Hàn vừa nói dứt lời đã nhận được thần niệm hổn hển của Ô Thích Thiên Thần Hoàng.
"Sư đệ, ngươi tức quá đâm hồ đồ rồi, đám đệ tử này vu vi cao hơn chúng ta nhiều. Mỗi tên đều tu luyện thần thông cửu trọng, cảnh giới Thiên Địa Pháp Tướng. Bọn họ có thể tuỳ tiện giết chúng ta a."
Phương Hàn cố ý nói.
"Cái đó cũng không vấn đề gì cả. Ta tự nhiên có cách đối phó chúng". Ô Thích Thiên Thần Hoàng đột nhiên bình tĩnh lại.
"Tốt lắm, những tên này thật sự là bạo ngược, ta cũng ngứa mắt. Nếu thực sự có thủ đoạn đối phó với chúng, ta đương nhiên muốn giết chết chúng". Phương Hàn lập tức nói.
"Được!". Ô Thích Thiên Thần Hoàng cùng Phương Hàn chậm rãi đi ra phía sau thuyền. Sau một hồi xuyên qua tầng tầng lớp lớp ngoằn ngoèo, cuối cùng đã đến trước Thuần Dương điện thực sự.
Đến trước Thuần Dương điện, lúc này Phương Hàn mới cảm giác được bản thân nhỏ bé.
Đại điện to lớn đứng vững trong không gian, trước mặt là quảng trường rộng thênh thang, có đến ba ngàn cây Đồ Đằng trụ!.
Mỗi một cây Đồ Đằng trụ, đều to đến trăm trượng! Dài đến ba nghìn trượng! Phương Hàn đứng ở trước mặt mấy cây trụ tử (cây cột) này, nhỏ bé giống như một con kiến vậy. Mà trên đỉnh của những Đồ Đằng trụ này, có từng con Thái Cổ Thiên Long chiếm cứ!
Không đây không phải thái cổ Thiên Long chân chính, nhưng uy nghiêm lại không khác gì so với thái cổ Thiên Long, sức mạnh càng tinh thuần hơn so với thái cổ Thiên Long. Những con Thiên Long này đều là do Thuần Dương lực ngưng kết mà thành.
Thuần Dương lực ở đây lại dày đến mức có thể ngưng tụ thành Thiên Long thực sự!
"Hừm! Thuần Dương lực trên mỗi đầu thái cổ Thiên Long này thật sự vô cùng nhiều, đều tương đương với một trăm triệu Thuần Dương đan! Lực lượng thực sự cường hoành, nếu ta nuốt vào…"
Diêm chảy nước miếng.
"Tốt lắm, các ngươi muốn đổi bao nhiêu Thuần Dương đan, trực tiếp đem cống hiến ra, để cho những Thuần Dương Chi Long này nuốt. Chúng sẽ nhả ra Thuần Dương đan tương ứng". Vị tu sĩ khuôn mặt âm trầm nhìn Phương Hàn và Ô Thích Thiên Thần Hoàng rồi nói.
Ô Thích Thiên Thần Hoàng tựa hồ như cố ý muốn hiện ra tài phú của mình, lấy ngọc bài ra, lập tức ngàn vạn điểm cống hiến vào miệng một cây Đồ Đằng trụ Thuần Dương Cự Long.
Trọn vẹn một trăm ngàn điểm cống hiến, chuyển đổi thành Thuần Dương đan dược.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.