"Gì? Tiền bối thân là khí linh của tuyệt phẩm đạo khí có thể ngao du thiên địa, sao lại không thể thoát thân được?" Nghe thấy thanh âm kia thở dài, trong lòng Phương Hàn khẽ động, hỏi.
"Tu vi của ngươi tuy nhỏ yếu, thế nhưng tu luyện đến Trường Sinh Bí Cảnh coi như là người nổi bật, vạn cổ cự đầu, tự nhiên có thể nhìn ra được ta chính là hạch tâm của đại lục Hỗn Loạn này, dung hợp hơn mười vạn tinh cầu thổ địa cô đọng thành một đại lục trôi nổi trong hư không. Một khi ta ly khai, đại lục Hỗn Loạn này sẽ dần dần suy sụp chỉ trong trăm năm mà thôi, sau đó sẽ tan vỡ, hơn vạn tỷ sinh linh đều tử vọng." Thanh âm sâu kín mà thần bí này lại vang lên.
"Hàng tỉ tính mạng của sinh linh đối với tiền bối tự do của tiền bối, cái gì nặng cái gì nhẹ, ngược lại đúng thật là một chuyện đáng để cân nhắc, không ngờ tiền bối thân là khí linh của một kiện tuyệt phẩm đạo khí cư nhiên lại có tâm tư như vậy, thật sự đáng được kính trọng!" Phương Hàn nói.
"Lòng thương xót? Ha ha." Thanh âm thần bí lại vang lên: "Ta chỉ là một đạo khí linh, cũng không phải sinh linh, thương xót sinh linh thì có tác dụng gì. Hơn nữa ta cũng không phải hòa thượng của Phật môn, tính mạng của hàng tỷ sinh linh so ra còn kém một đầu ngón tay của người tu đạo. Ta đã sống rất lâu, vượt qua mọi chông gai, con đường tu luyện hành tẩu chỉ cần một lần làm sai, vạn kiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-sinh/826176/chuong-494.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.