Chương trước
Chương sau
Lần đi Quần Tinh Môn này không có trở ngại nào, cứ thế đi thẳng một đường tới Vẫn Tinh Sơn sừng sửng giữa trời. Đứng ở trên không dõi mắt nhìn ra xa, toàn bộ đều là những dãy núi liên miên bất tận, kéo dài mãi cho đến tận đường chân trời, căn bản không thể nhìn thấy tận cùng của dãy núi này, từng ngọn núi mọc lên từ mặt đất, cao dốc, thẳng tắp, tú lệ, quái thạch lởm chởm, thác nước cao vời vợi, có khí chất đất thiêng sinh sản hiền tài.
Đứng trên Vẫn Tinh Sơn lơ lửng giữa trời là có thể cảm giác được sự khổng lồ của dãy núi, không lúc nào không tỏa ra khí tức thần bí, hoang vu.
Cả dãy núi này tựa hồ có một sự liên lạc thần bí với vô số tinh tú trên trời.
Trong cảm nhận của Phương Hàn, tinh tú trên trời bất kỳ lúc nào cũng có thể hạ xuống, dung nhập vào trong dãy núi, tiếp thêm linh khí dãy núi liên miên bất tận này. Cỏ cây tươi tốt, linh dược mọc đầy, thậm chí trong núi còn có một ít động vật như hổ báo, sài lang, thỏ, hồ ly, rắn, côn trùng, chuột, kiến, tất cả đều có linh tính phi phàm.
"Dãy núi này ngọa hổ tàng long, thần bí vô cùng. Quả thật có khí chất của một đại môn phái tiên đạo. Ta còn chưa tới Quần Tinh Môn bao giờ, không biết gì về nơi này cả. Tinh Vân Bảo Bảo, đệ dẫn đường đi." Phương Hàn nói.
"Sư huynh, cung điện của Quần Tinh Môn ở giữa cửu thiên cương phong(*),là do một khỏa thiên thạch thời thái cổ luyện chế thành. Nhờ các đời chưởng giáo, trưởng lão của Quần Tinh Môn tế luyện hình thành vô số động thiên. Tất cả ngoại môn đệ tử, nội môn đệ tử, chân truyền đệ tử đều ở trong các động thiên này tu luyện, không thể tùy tiện ra ngoài, trừ khi có nhiệm vụ của môn phái mới được cấp linh phù để từ trên cửu thiên cương phong bay xuống, cũng không giống như Vũ Hóa Môn, tất cả các đệ tử đều ở trong một vùng núi tu luyện.
(*) Cửu thiên cương phong: gió ở trên chín tầng trời
Một tên chân truyền đệ tử liền làm ra vẻ nịnh nọt nói.
Thấy cả Hắc U Vương là người có tiếng tăm lẫy lừng trong ma đạo mà vẫn bị Phương Hàn thu phục, sai bảo như vậy, mấy tên chân truyền đệ tử này cũng hoàn toàn không dám nói hai lời.
"Ha? Ở trong Cửu Thiên Cương Phong!? Vậy chúng ta đi thôi, có điều với pháp lực của các ngươi muốn tiến vào trong Cửu Thiên Cương Phong cũng sẽ có chút khó khăn. Chẳng lẽ trên người các ngươi có linh phù của môn phái ban cho?"
Phương Hàn vừa nghe được những tin tức này thì càng có thêm hứng thú đối với Quần Tinh Môn.
Ở trong Chư Thế Giới có ghi, Quần Tinh Môn khác với Vũ Hóa Môn, Vũ Hóa Môn để mặc để tử được tự do đi lại, lịch lãm bốn phương.
Mà toàn bộ đệ tử Quần Tinh Môn đều phải ở trong môn phái tu luyện, chẳng khác gì bị giam giữ cả.
Các đệ tử bình thường muốn ra ngoài cũng không được, bởi vì cho dù là cao thủ tầng thứ hai Thần Thông Bí Cảnh cũng khó mà tự mình đi lại tự nhiên giữa cửu thiên cương phong.
Ở trong Huyền Hoàng Đại Thế Giới, càng đi lên cao, gió càng trở nên mạnh hơn, bay lên độ cao chừng mấy vạn trượng, khí lưu cực kỳ mãnh liệt, đủ để xé rách thân thể người bình thường ra thành ngàn vạn mảnh nhỏ! Loại gió này có thể so với đạo gia cương khí, cho nên được gọi là cương phong. Nói cách khác, không tu luyện tới tầng thứ ba Thần Thông Bí Cảnh, Cương Khí Cảnh, thì căn bản không có khả năng sinh tồn trong cương phong, trừ khi có được pháp bảo hộ thân cường đại.
Đương nhiên, cho dù tu luyện tới tầng thứ ba Thần Thông Bí Cảnh, Cương Khí Cảnh khi đi lại trong cương phong cũng phải rất cẩn thận, nếu không sẽ có thể gặp tình trạng kiệt sức khi đang ở giữa làn gió, cuối cùng bị phấn thân toái cốt. Trừ khi tu luyện tới tầng thứ năm Thần Thông Bí Cảnh, mới có thể ở trong gió mạnh qua lại tự nhiên, không có gặp nguy hiểm. Đương nhiên chỉ là không gặp nguy hiểm mà thôi, nếu như thời gian quá dài dẫn đến hết pháp lực thì vẫn sẽ chết.
Đương nhiên, trong cương phong có các loại bảo bối cường đại như Phong Cự LInh, bắt được một cái phong ấn vào phi kiếm thì tốc độ của phi kiếm sẽ tăng vọt.
Hơn nữa còn có một ít tinh tú, nhật nguyệt tinh hoa, thiên ngoại thiên thạch tinh hoa, ở trong tầng gió này ngưng kết thành pháp bảo.
Ngoài ra còn có một ít bảo kiếm của tu sĩ thượng cổ.
Rất nhiều tu sĩ thượng cổ đem bảo kiếm yêu quý của mình giữ ở trong cương phong, mượn lực lượng của cương phong để ma luyện ra linh tính. Một thanh phi kiếm tốt cần phải ma luyện mấy ngàn năm.
Nghe đồn, Bàn Vũ Tiên Tôn đã khi tế luyện phi kiếm của mình đã đem phi kiếm phong ấn trong lửa ngàn năm, lại tế luyện trong cương phong một ngàn năm cuối cùng mới lột xác, vô cùng sắc bén, chém thần giết ma, đánh đâu thắng đó, không gì ngăn cản nổi.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều tu sĩ thượng cổ phí hết tâm huyết đem phi kiếm tế luyện trong cương phong, nhưng còn chưa kịp rèn luyện xong thì bản thân đã rơi vào kiếp số, hoặc là bị người giết, hoặc là bị tẩu hỏa nhập ma, hoặc là thọ nguyên hết, khí tán công tiêu. Những thanh phi kiếm đó sẽ trở thành vật vô chủ, người nào may mắn tìm được thì coi như là phát tài.
Phương Hàn bay vào trong Cửu Thiên Cương Phong, cảm giác được sức gió mạnh mẽ, gió gào thét ghê rợn như tiến quỷ khóc thần gào, giống như có hàng triệu cao thủ Cương Khí Cảnh đang thi triển thần thông phong hệ đánh về phía hắn. Phóng mắt nhìn ra bốn phía mênh mông, một ít luồng lốc xoáy màu đen hình thành giữa trời, phiêu đãng bốn phương như có linh tính, tựa hồ đang tìm kiếm thân thể huyết nhục để thôn phệ.
Trong tình cảnh khủng bố như vậy, cao thủ Thần Thông Bí Cảnh bình thường gặp phải có lẽ đã bị xé xác thành mảnh nhỏ, có điều Phương Hàn là nhân vật như thế nào chứ? Cũng không cần phải dùng đến Ngũ Đế Hoa Cái để hộ thân mà lại phóng xuất ra Đại Thôn Phệ Thuật, lập tức chung quanh hắn xuất hiện vô số hắc động, bất luận là gió mạnh như thế nào khi bị hút vào trong lỗ đen thì đều tiêu tán, lực lượng đều bị hấp thu hết.
Trong khoảng thời gian ngắn, phương viên mấy dặm xung quanh hắn không có chút gió nào.
"Cạc cạc cạc cạc! Cửu Thiên Cương Phong rất thích hợp để rèn luyện thân thể! Thật là thoải mái!" Diêm ở trong Hoàng Tuyền Đồ vui vẻ cười cạc cạc quái dị, hắn dùng Ma Linh Phụ Thân Đại Pháp ký thác linh hồn vào trong hài cốt của thái cổ Thiên Long, muốn luyện hóa tạp chất, anh linh ở trong đó, hòa thành một thể thống nhất với cơ thể rồi hiển hóa thành chân thân cũng không phải chuyện đơn giản, cần phải tốn rất nhiều công phu.
Hiện tại trên đỉnh ngọn núi Huyết Long Tinh xuất hiện một vòng chất lỏng màu hồng bị Diêm cường hoành dùng tinh lực ngưng luyện thành, sau đó ngưng kết vào hài cốt của thiên long, dần dần tràn đầy huyết khí, trên bề mặt cốt cách bắt đầu sinh ra huyết nhục.
Cả một ngọn núi Huyết Long Tinh chính là nơi mà thái cổ thiên long lột xác, máu đổ xuống rất nhiều, thẩm thấu vào lòng ngọn núi. Một đời thiên long lột da không biết bao nhiêu lần, có thể lên tới cả trăm, cả ngàn lần, cho nên ngọn núi này tràn ngập long huyết và long lực.
Vốn thái cổ thiên long lột da ở trên ngọn núi này nhiều lần là vì muốn dùng nó để luyện chế pháp bảo là cơ sở để luyện chế Bát Bộ Phù Đồ. Bộ pháp bảo này, khó luyện nhất chính là phù đồ.
Mà ngọn núi này chính là nơi thiên long đã lột da cả trăm ngàn lần, tự nhiên có linh tính cực kỳ cường đại, là tài liệu cực tốt để luyện chế phù đồ. Có điều bây giờ lại bị Diêm dùng huyết tinh khí trong đó để hoàn thiện nhục thể của mình.
Hiện tại có vô cùng vô tận Cửu Thiên Cương Phong thổi vào trong Hoàng Tuyền Đồ, quay quanh ngọn núi Huyết Long Tinh, tạo ra những âm thanh bén nhọn, những luồng gió này như những lưỡi dao sắc bén không ngừng đánh lên hài cốt của thiên long, hoa lửa bắn ra bốn phía trông rất là ghê rợn nhưng mà bộ dáng của Diêm lại rất thoải mái.
Đây là dùng cương phong để luyện thể, đối với hắn lại rất thoải mái.
"Chờ sau khi ta đi bái phỏng Quần Tinh Môn xong sẽ dùng Xích Đế Hỏa Hoàng Khí giúp ngươi tu luyện! Khi đó sẽ dùng Hỏa Hoàng Cương Khí luyện hóa lại hài cốt một lần nữa, giúp rút ngắn thời gian lột xác của ngươi." Phương Hàn nói.
"Cứ để ta tự mình làm đi. Dùng Hỏa Hoàng Cương Khí thiêu đốt tuy có thể rút ngắn thời gian nhưng ta không muốn phải chịu sự thống khổ chết đi sống lại đó đâu." Diêm run rẩy nói.
"Đã như vậy thì ngươi tự mình tu luyện đi!" Thấy bộ dáng Diêm như vậy thì Phương Hàn cũng không nhịn được mà mỉm cười.
Phương Hàn càng bay lên cao, tiến gần tới chín tầng trời, ở đột cao mười vạn trượng, sức gió cực kỳ mãnh liệt, cho dù là sắt thép cũng sẽ bị thổi thành bụi phấn nhưng hắn vẫn bình thản như không.
Năm chân truyền đệ tử của Quần Tinh Môn bên cạnh thì cẩn thận xuất ra một tấm phù lục, đồng thời cũng rất bội phục sự cường đại của Phương Hàn, có thể đi lại trong gió mạnh tự nhiên như không có gì.
"Không phát hiện được phong cự linh, có điều chuyện này cũng bình thường, đây là sơn môn của Quần Tinh Môn, phong cự linh sớm đã bị bắt hết rồi." Phương Hàn tiếp tục bay lên trên, trước mắt hắn bỗn xuất hiện một tòa thiên thạch khổng lồ phiêu phù ở trong không trung, lù lù bất động.
Thiên thạch này còn lớn hơn cả một tòa thành, khí tứ cổ lão, to lớn ở giữa cương phong gào thét như một óc đảo giữa sa mạc khô cằn.
Cả khối đa khổng lồ không lộ ra một chút khí tức sinh mạng nào, tựa hồ như một quái vật khổng lồ đã chết, để mặc cho cương phong gào thét xung quanh, ngàn vạn năm.
"Thật là lợi hại…… Cả khối thiên thạch này loáng thoáng có khí thế như của Nhân Hoàng Bút…" Phương Hàn nhìn nhìn khối thiên thạch, tâm thần mãnh liệt bỗng nhảy lên, hắn đã nhìn ra khối thiên thạch này kỳ thật là một kiện pháp bảo cực kỳ cường đại, chắc chắn là tuyệt phẩm đạo khí, hơn nữa còn tiếp cận với tiên khí.
Có điều hắn cũng không có tâm tư tham lam.
Bởi vì đây là sơn môn của Quần Tinh Môn, thậm chí đại năng thái cổ cũng không có liều lĩnh đi thu lấy sơn môn của một trong mười môn phái tiên đạo.
Cả khối thiên thạch này không biết là loại thiên thạch gì, được tổ sư Quần Tinh Môn thu được, đặt ở giữa chín tầng trời này, rèn luyện ngày đêm, hấp thu lực lượng cương phong suốt mấy ngàn năm.
Phương Hàn biết rõ, một ngày nào đó khi khối thiên thạch này rèn luyện đến cực hạn thì sẽ chuyển hóa thành tiên khí.
"Đi! Chúng ta đi vào trong thôi." Tinh Vân Bảo Bảo trông bộ dáng rất quen thuộc, vừa nhìn thấy khối thiên thạch thì liền kéo áo của Phương Hàn bay đi, đến khi còn cách thiên thạch chừng trăm dặm thì đột nhiên có một luồng cương khí bay ra, hút lấy bọn họ.
Bay đến gần thái cổ thiên thạch, Phương Hàn mới thấy được một cánh cửa bằng đá bao la, hùng vĩ, bên ngoài là các bậc thang bằng đá, một ít đệ tử chưa tu luyện tới Thần Thông Bí Cảnh thủ hộ sơn môn, những đệ tử này hiển nhiên là ngoại môn đệ tử, có điều tinh khí thần của mỗi người đều rất mạnh mẽ, tập trung, nhìn qua không thấy có chút lười biếng nào.
"Người đến là ai? A! Là thiếu môn chủ trở về."
Mấy đệ tử dùng ánh mắt dò xét quang sát mấy đạo quang hoa bay tới, sau đó quang hoa của Nhật Nguyệt Ngũ Tinh Trạc tán đi, để lộ ra Tinh Vân Bảo Bảo thì vội vàng cúi đầu hành lễ, vô cùng cung kính.
Đồng thời, một ít đệ tử dùng ánh mắt dò xét nhìn Phương Hàn, tò mò không biết là nhân vật nào đến Quần Tinh Môn bái sơn.
"Vị này chính là Hàn sư huynh của Vũ Hóa Môn, giữ thư của chưởng giáo Vũ Hóa Môn muốn đưa cho chưởng giáo chí tôn. Các ngươi cứ theo lễ nghi bình thường mà đối đãi." Năm chân truyền đệ tử liền bay lên, hạ xuống trước cửa đá, trả lời thay cho Phương Hàn.
"Ừm!" Phương Hàn thoải mái gật nhẹ đầu.
Đúng lúc này một thanh âm từ sau cánh cửa đá vang lên: "Các ngươi trở lại rồi! Còn ba ngày nữa là tới đại thọ trăm năm của Thất sư huynh, các ngươi ra ngoài đi mua lễ vật có được thứ gì tốt không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.