"Một con đường lui…" Di Thân Vương nghe thấy lời Phương Hàn nói thì tim giật thót một cái. Kỳ thật, trong các hoàng tử, hắn cũng không tính là người xuất sắc, lần này lo lắng chuyện thọ lễ cho Linh Lung Tiên Tôn cũng là muốn bợ đỡ Linh Lung Phúc Địa, nếu như có thể lấy được một nữ tu sĩ của Linh Lung Phúc Địa làm vương phi thì địa vị sẽ gia tăng lên rất nhiều. Có điều hắn cũng không dám ngang nhiên đắc tội với Thái Nhất Môn. Hiện tại Phương Hàn lại muốn đem kim đan của Triệu Huyền Nhất làm thọ lễ dâng lên cho Linh Lung Tiên Tôn. Chuyện này quả thật có thể làm cho Linh Lung Tiên Tôn vô cùng vui mằng, nhưng mà như vậy cũng sẽ chọc giận Thái Nhất Môn Có điều Linh Lung Tiên Tôn nổi danh bao che khuyết điểm, người mà nàng muốn bảo vệ thì không ai được động đến. Nếu như dâng kim đan cho nàng, thì có thể yên tâm rằng cả đời này không cần phải lo lắng tai họa nữa. "Đem kim đan làm thọ lễ có thể có được chỗ dựa vững chắc là Linh Lung Tiên Tôn. Nhưng mà như vậy thì đắc tội với Thái Nhất Môn cũng rất là nguy hiểm. Có điều hiện tại thế lực của vương gia thật sự quá yếu ớt, cho dù có ta hỗ trợ thì cũng không có khả năng đoạt được ngôi vị hoàng đế. Phú quý phải tranh đoạt trong hiểm nguy. Lần này ta cho vương gia một cơ hội để lựa chọn. Dù sao thì cũng phải đi Linh Lung Phúc Địa một chuyến, đem kim đan chúc thọ cho Linh Lung Tiên Tôn!" Phương Hàn thu hồi kim đan. Hắn cũng không có định luyện hóa viên kim đan của Tống Duy Nhất. Một là hắn đã biết hết các loại thần thông trong này. Thứ hai là hiện tại hắn không cách nào luyện hóa được, cho dù luyện thành kim đan thì hắn cũng phải lo luyện hóa Cửu Quỷ Nguyên Thần. Thứ ba là đem kim đan dâng cho Linh Lung Tiên Tôn sẽ có thêm một chỗ dựa lớn, Linh Lung Tiên Tôn nhất định có nhiều chỗ tốt hơn một viên kim đan. Đây là vụ mua bán một vốn bốn lời. Sử dụng đồ của mình làm sao để đạt được lợi ích lớn nhất, đây là phương châm hành động từ trước đến này của Phương Hàn. "Việc này để ta từ từ suy nghĩ kỹ đã. Bây giờ còn có một việc khác nữa." Di Thân Vương nghĩ nghĩ mãi mà vẫn không thể đưa ra được quyết định, "Bảy ngày nữa các hoàng tử chúng ta sẽ đi thám hiểm một di tích viễn cổ, không biết đạo hữu có thể giúp một tay không?" "Chuyện này ta cũng nghe Tát Thân Vương nói rồi, chỉ là không biết đi đâu? Có nguy hiểm gì?" Phương Hàn cũng biết Đại Huyền Đế Quốc có lực lượng rất mạnh mẽ, không giống với các hoàng triều khác trong thế tục, ngay cả cao thủ Thần Thông Bí Cảnh cũng không dám đắc tội với bọn họ. Cho dù là nằm dưới sự quản hạt của Thái Nhất Môn nhưng vẫn có sự tự chủ của mình, đương nhiên là hàng năm đều cung phụng cho Thái Nhất Môn rất nhiều pháp bảo và đan dược. "Đó là một chỗ ở ngoại vực tinh không, là do một vị trưởng lão trong hoàng tộc ta phát hiện một cái truyền tống trận ở chiến trường xưa lưu lại. Dùng rất nhiều nguyên khí kích phát truyền tống trận, kết quả mở ra một thông đạo hướng tới một tinh cầu, trên tinh cầu này ẩn ẩn có khí tức của pháp bảo rất cường đại. Có điều cũng có rất nhiều yêu thú cường hoành, Thiên Ma, còn có một vái điều rất là cổ quái. Lần này trưởng lão hoàng tộc để chúng ta đi thăm dò cũng là để khảo nghiệm, thí luyện." "A?" Phương Hàn thầm nghĩ trong lòng, "Cái này có lẽ là một địa phương cùng loại với Ngũ Hành Địa." Kỳ thật cả Huyền Hoàng Đại Thế Giớ có rất nhiều truyền tống trận đến các di tích viễn cổ. Quy Hư là một ví dụ đặc biệt. Đương nhiên, truyền tống trận đến Ngũ Hành Địa trong Hoang Dã Thần Miếu cũng có thể tính là một. Mỗi một lần phát hiện một di tích đều có được thu hoạch rất lớn. "Đây là một cơ hội tốt giúp tăng lên thực lực, có điều thực lực của ta kém cỏi, cũng không chiếm được bao nhiêu chỗ tốt. Vốn định sẽ kéo bọn người Tiểu Nguyệt chân nhân đi cùng, có điều hiện tại có Phương Hàn ngươi phụ trợ thì ta cũng sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều." "Hoa Thiên Đô có hộ tống Phong Thân Vương kia đi không?" Phương Hàn hỏi. "Cũng có thể." "Đã như vậy thì ta đi theo ngươi xem thử." Phương Hàn quyết định, vốn hắn muốn đi thẳng tới Quần Tinh Môn báo tin, nhưng nghĩ nghĩ thấy hộ tống Di Thân Vương đi thám hiểm di tích viễn cổ không phải là một chuyện gì không tốt, nói không chừng còn có thể tìm được bảo tàng. Hiện tại hắn toàn thân trống không, không còn gì cả. "Được!" Di Thân Vương vỗ bàn đứng dậy, "Ta đã phái người bí mật quan sát vương phủ của Phong Thân Vương. Có tin tức gì của Hoa Thiên Đô thì ta sẽ thông tri cho ngươi." Phương Hàn gật gật đầu, nhắm mắt dưỡng thần. Mấy ngày kế tiếp trôi qua một cách êm đềm, không có chuyện gì xảy ra, Phương Hàn lẳng lặng vận chuyển nguyên khí, tích góp từng chút một, quán chú vào trong trứng Côn Bằng, bởi vì thời gian diễn hóa thành Đại Thôn Phệ Ma Trận đã không còn xa nữa. Một khi luyện thành Đại Thôn Phệ Thuật, chẳng những có được lực lượng thôn phệ giống như Mạnh Thiểu Bạch, mà còn mạnh hơn một bậc nữa. Bảy ngày thoáng cái đã trôi qua, Phương Hàn nghỉ ngơi dưỡng sức cũng không có ngưng luyện Nguyên Anh Đan mà đem nguyên khí khổng lồ của Tiên Giới truyền vào trong thân thể, hòa quyện cùng kinh mạch, huyệt khiếu, máu huyếtcủa mình, chậm rãi bồi bổ, củng cố thân thể. Chỉ chờ đến khi khí tức đầy đủ thì sẽ một lần nữa đánh sâu vào Kim Đan Cảnh. "Diêm! Hiện tại ta và ngươi phối hợp liệu có bị Hoa Thiên Đô nhận ra hay không?" "Tuyệt đối không thể nhận ra, ta đã nuốt mộ trăm ba mươi ngàn cân Cửu Dương Thánh Thủy, mặc dù không thể triệu hoán ra được Nại Hà Kiều, nhưng mà có thể kích phát rất nhiều pháp thuạt che dấu khí tức, biến hóa hình thể. Hoa Thiên Đô cũng không phải là cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh, chưa có khả năng nhìn ra được! Hoàng Tuyền Đồ có một trận pháp gọi là Chuyển Thế Đầu Thai Quyết, là một loại thần thông thay đổi tướng mạo, ý rằng khi sử dụng nó thì chẳng khác nào ngươi chuyển thế đầu thai vậy. Thiên biến vạn hóa!" Đột nhiên, Hoàng Tuyền Đồ biến thành một kiện ma bào, không phải màu vàng, mà là màu xanh biếc choàng lên người Phương Hàn. Lập tức khí tức của Phương Hàn liền biến đổi, biến đổi rất lớn, trông giống như một thư sinh văn nhược. Cùng lúc đó mặt mũi hắn cũng vặn vẹo, biến hóa, mang khí tức như một văn nhân trong thế tục. Cả người thoáng cái như thoát thai hoán cốt, không ai có thể nhận ra được nữa. "Năm đó Hoàng Tuyền Đại Đế lập ra Luân Hồi Đạo, du lịch mấy trăm năm, biến ảo ra đủ loại hình thể, thư sinh, lão nông, tiểu thương, quan viên, võ tướng…. chúng sinh, không ai là không thử qua, ta cũng có được không ít kinh nghiệm. Hiện tại ngươi chỉ cần thay đổi trang phục một chút là có thể che dấu hoàn toàn bản thân. Để ta nghĩ cho ngươi một cái tên nào… hừm… gọi là Đoạt Mệnh Thư Sinh đi. Năm đó khi dạo chơi nhân gian Hoàng Tuyền Đại Đế cũng từng dùng danh hiệu này." "Đoạt Mệnh Thư Sinh? Sẽ không bị một ít lão ngoan đồng nhận ra chứ?" "Đây là danh hiệu Hoàng Tuyền Đại Đế dùng khi dạo chơi nhân gian, người tu đạo làm sao mà biết được." "Vậy là tốt rồi, còn Tinh Vân Bảo Bảo? Có nên ngụy trang một chút hay không?" "Nó thì ngụy trang làm gì? Cứ ở yên trong Nhật Nguyệt Ngũ Tinh Trạc ngủ mới là chính đạo." Vừa mới thay đổi trang phục xong thì Di Thân Vương lại đi vào, nhìn Phương Hàn ngạc nhiên, "Ngươi……." Hắn không thể tin được đây là Phương Hàn, tưởng là một người khác vừa tới đây. "Di Thân Vương, từ hôm nay trở đi ta là Đoạt Mệnh Thư Sinh, không chính không tà, là một tán tu." Phương Hàn nói ra lời này, vận dụng A Tỳ Khí ở trong vòm miệng cải biến âm thanh, không hề có chút âm sắc nào giống như trước đây. Thật sự là thay đổi hoàn toàn. "Chuyển Thế Đầu Thai Quyết này thật là thần diệu, Hoàng Tuyền Đồ thật là vô cùng hữu dụng." Phương Hàn cảm giác được biến hóa của mình thì trong nội tâm cũng thầm vui mừng. Chuyển Thế Đầu Thai Quyết này là pháp môn che dấu. Quả thật không khác gì một lần chuyển thế đầu thai. Toàn bộ những đặc điểm của bản thân đều biến mất, loại pháp môn này thật sự là quá khủng bố. "Tốt, tốt, tốt! Như thế này thì không ai có thể nhận ra được." Di Thân Vương biết rõ đây là Phương Hàn thì vừa mừng vừa sợ: "Hôm nay chính là ngày đệ tửu hoàng tộc tụ tập chuẩn bị đi đến di tích viễn cổ. Khi tụ tập đông đủ sẽ xuất phát một lượt." "Vậy thì đi thôi…" Trung ương Huyền Hoàng Thành là một sân rộng, trong sân có một tòa hoa biểu nguy nga, lúc này là giữa trưa, những đệ tử hoàng tộc của Đại Huyền Đế Quốc đều mặc hoàng bào là dòng hoàng tử chính thống, còn có một ít người mang đai lưng có hình rồng là các tôn thất đệ tử có quan hệ huyết thống khá xa. Hoàng thất của Đại Huyền Đế Quốc cơ hồ đều là tu sĩ, hơn nữa những người này đều có tu vi thâm bất khả trắc, quả thực có thể so với một trong mười đjai môn phái Tiên Đạo. Cái này cũng đảm bảo cho việc bọn họ có lực lượng đủ mạnh để thống trị vùng lãnh thổ rộng lớn như vậy, có tới mấy trăm ức dân cư. Một đế quốc mấy trăm ức dân là khái niệm như thế nào?" "Thập tam đệ, nghe nói gần đây một cao thủ mà nhị thập tứ đệ mời đến đã phế Thanh Dương Lão Tổ dưới trướng của ngươi, không biết là có thật hay không?" Trong số các đệ tử hoàng tộc, thì người hấp dẫn sự chú ý nhât là một người tuổi chừng ba mươi, tuy trẻ nhưng lại rất trầm ổn, uy nghiêm mà không xa lạ, khí chất xuất trần. Đây là người có tu vi cao nhất trong các đệ tử hoàng tộc của Đại Huyền Đế Quốc, Dịch Thân Vương. Xung quanh hắn cũng tụ tập một ít hoàng tộc đệ tử giống như chúng tinh ủng nguyệt vậy. "Quả đúng là thật. Người kia ra tay rất nhanh, tựa hồ là một cự phách trong Ma Đạo, một chiêu lền phế đi Thanh Dương Lão Tổ. Mặc dù kim đan của Thanh Dương Lão Tổ không cường đại nhwung dù sao cũng là kim đan, vậy mà ngay cả tự bạo cũng không kịp. Không biết người tu loại thần thông nào nữa." Bên người Di Thân Vương có hoàng tử có bộ dáng cực kỳ uy mãnh, thân hình như rồng như hổ, ánh mắt sáng ngời, môi hởi vênh lên, khí tức rất sát phạt quyết đoán, mà lại rất thâm trầm. Hơn nữa khí tức của người này rất toàn vẹn, cũng là một cao thủ Kim Đan Cảnh. Người này là tam hoàng tử, Chiến Thân Vương. "A? Ngay cả cao thủ Kim Đan Cảnh cũng không kịp tự bạo, trong thiên hạ này cũng không có nhiều người như vậy. Có thể từ đây mà tìm ra được chút manh mối xem." Mắt Dịch Thân Vương lập lòe quang mang kỳ dị. "Đến rồi kia, nhị thập tứ đệ đến kìa." Thập tam hoàng tử, Chiến Thân Vương đụng đụng vào Dịch Thân Vương. "Đi! Chúng ta đi qua xem!" trong lúc nói chuyện, thân thể Dịch Thân Vương chớp động, nhẹ nhàng bay lên. "Dịch Thân Vương đến kìa, hắn là một người rất bí hiểm, là người lợi hại nhất trong số các hoàng tử. Nên cẩn thận một chút." Thấy mấy người Dịch Thân Vương bay tới, Di Thân Vương có chút lo lắng, tựa hồ hắn có hơi sợ vị tứ hoàng tử này." "Hừ! Người quả thật có chút khó đối phó!" Phương Hàn cũng âm thầm đánh giá Dịch Thân Vương đang bay tới, phát hiện khí tức của người này giống như một quyển sách vĩnh viễn không thể nào hiểu được, vô cùng phong phú. Mà hắn cũng không cách nào nhìn thấu được tu vi của người này. Đương nhiên là nếu như giao thủ thì sẽ biết được. "Nghe nói nhị thập tứ đệ mời được một vị cao thủ, hẳn là vị này." Dịch Thân Vương dừng lại giữa không trung, nhìn nhìn Phương Hàn, rồi đột nhiên mở miệng. "Tại hạ là Đoạt Mệnh Thư Sinh, đã nghe đại danh của thân vương từ lâu." Phương Hàn đáp lại, để lộ ra một cái ngọc phiến, nhẹ nhàng phe phẩy. Ngọc phiến này cũng không phải bảo bối, chỉ là một vật trang điểm cho thân phận mà hắn tùy tiện lấy được tại vương phủ của Di Thân Vương mà thôi. Thấy bộ dáng này của Phương Hàn, Dịch Thân Vương lóe lên một tia nghi hoặc, không thể nào đoán được thân phận như hắn đã nghĩ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]