Chương trước
Chương sau
Ba tháng trôi qua, phong ba lắng xuống, tất cả các đệ tử đều dần yên bình trở lại, tập trung vào tu luyện. Cả mùa đông cũng trôi qua một cách tĩnh lặng.
Phương Hàn cũng dùng ba tháng thời gian này để tập trung tu luyện. Trong nháy mắt, đông đi xuân tới, hắn rốt cuộc cũng luyện chế ra bốn trăm vạn Nguyên Anh Đan, dùng để tặng cho trưởng lão của ba đại kiếm phái và Phương Thanh Tuyết. Sau đó, cũng không còn khoản nợ nào nữa, có thể tập trung tinh lực để nuôi nấn trứng Côn Bằng hóa thành Đại Thôn Phệ Ma Trận.
Chỉ cần quả trứng côn bằng này ấp nở, hóa thành Đại Thôn Phệ Ma Trận rồi bị Phương Hàn hấp thu thì su này hắn sẽ còn khủng bố hơn Côn Bằng Nguyên Thần của Mạnh Thiểu Bạch.
Côn Bằng Nguyên Thần hấp thu pháp bảo là một loại bản năng, là ở trạng thái nguyên thủy nhất.
Mà Đại Thôn Phệ Thuật là do cường giả chí tôn trong Thiên Ma tìm hiểu thiên địa huyền cơ mà sáng tạo ra, tạo ra thôn phệ ma trận, cướp đoạt hết thảy vô thượng thần thông, huyền ảo hơn rất nhiều so với bản năng của Côn Bằng.
Vốn Phương Hàn muốn đem kim đan của Triệu Huyền Nhất luyện hóa, hấp thu lấy Phong Thần Đại Pháp ở trong đó, ngưng luyện toàn bộ lục phủ ngưng tạng, ngưng kết lại thành một thể, giúp cho thân thể cường đại đến mức không tưởng.
Nhưng mà hiện tại hắn cũng không có phá kim đan rồi chỉ hấp thu có một môn thần thông, nhưng vậy rất là lãng phí.
Bởi vì kim đan là một chỉnh thể, một khí bị phá ra thì nếu như không hấp thu tất cả các thần thông mà chỉ hấp thu một cái thì những cái còn lại cũng không cách nào ngưng kết lại một lần nữa, chỉ có thể bỏ đi, các loại thần thông, đại trận lợi hại ở trong đó rất nhanh đều sẽ tiêu tán.
Kim Đan của Triệu Huyền Nhất ẩn chứa trong hai mươi bảy loại thần thông. Vì một môn thần thông mà bỏ hết hai mươi sáu cái kia thì thật sự là quá lãng phí.
Vốn Phương Hàn định chờ Tinh Vân Bảo Bảo tu luyện tới Thiên Nhân Cảnh thì sẽ đánh tan kim đan của Triệu Huyền Nhất, hấp thu Phong Thần Đại Pháp, còn lại hai mươi sáu loại thần thông kia sẽ để lại cho nó.
Phương Hàn có cảm giác rằng, Phong Thần Đại Pháp là thần thông cực kỳ trọng yếu đối với hắn.
Thậm chí hắn loáng thoáng cho rằng, một khi luyện thành Phong Thần Đại Pháp thì có thể đem Lục Mục Phong Thần Bia dung nhập vào trong lục phủ của mình, thân thể lại được cường hóa thêm một lần nữa.
Đến lúc đó, thi triển ra Bạch Đế Kim Hoàng Trảm sẽ nhan như thiểm điện, có thể trong chớp mắt vượt qua khoảng cách ngàn dặm, giết chết địch nhân dễ như trở bàn tay.
Lúc đó tốc độ của Mạnh Thiểu Bạch cũng chỉ là trò cười mà thôi.
"Tinh Vân Bảo Bảo, chừng nào đệ mới có thể tấn thăng đến Thiên Nhân Cảnh?" Nhìn Tinh Vân Bảo Bảo đang ngủ ở bên cạnh mình, không có chút lo lắng, suy tư gì hết, Phương Hàn tức giận dùng gõ đầu hắn mấy cái.
Oa!
Cảm giác có người tự nhiên ký đầu mình, Tinh Vân Bảo Bảo từ trong mơ màng tỉnh dậy, há miện cắn lấy bàn tay Phương Hàn, không ngừng mút lấy mút để, giống như đang ăn một vật gì đó có vị rất ngon.
Phương Hàn lắc đầu, vội vàng rút ra, Tinh Vân Bảo Bảo táp táp không khí vài cái, rồi lại tiếp tục ngủ.
Chứng kiến cảnh này, Phương Hàn cũng không biết phải làm gì nữa.
"Nhật Nguyệt Kiếm Tông Kiếm Cuồng trưởng lão, Đan Đỉnh Kiếm Phái Đan Tiêu Tử, Thông Thiên Kiếm Phái Phùng Phi Thiên đến bái phỏng Phương Hàn đạo hữu!" Đúng lúc này, từ xa xa bên ngoài ngọn núi truyền đến thanh âm mạnh mẽ, truyền thẳng vào trong đại trận của Phương Hàn.
"Ha ha ha ha, ba vị trưởng lão quả nhiên là người giữ chữ tín, mời vào. Ta đã luyện chế ba trăm vạn Nguyên Anh Đan cho các vị rồi. Mỗi người một trăm vạn viên." Phương Hàn nghe được thanh âm thì liền phóng thẳng lên trời, quả nhiên trông thấy ở xa xa có ba đạo kiếm quang bay tới. Vừa nghe mình trả lời liên bay vào trong phạm vi của Vũ Hóa Sơn, dừng lại trên đỉnh Luân Hồi Phong, kiếm khí cường đại tỏa ra bốn phía.
Ba đại trưởng lão đều là coa thủ tầng thứ chín Thần Thông Bí Cảnh, Thiên Địa Pháp Tướng, dù cho ở nơi nào đi chăng nữa thì nhấc tay, dậm chân một cái đều có uy chấn thiên hạ vạn vật. Ba người đồng thời tới bái phỏng Phương Hàn liền làm kinh động tất cả chân truyền đệ tử của Vũ Hóa Môn, đương nhiên là cũng có một ít trưởng lão trong Vũ Hóa Thiên Cung bay ra dò xét.
Thanh âm của Phương Hàn làm cho rất nhiều người lắp bắp kinh hãi, dù sao cũng có rất nhiều người không biết chuyện giao dịch này, cũng không biết là Phương Hàn đã giết hai đại cao thủ Kim Đan Cảnh của Thái Nhất Môn là Triệu Huyền Nhất và Tống Duy Nhất.
Sau khi ba đại trưởng lão này trở về cũng không có truyền tin tức ra ngoài.
Thái Nhất Môn tự nhiên là sẽ không chủ động truyền tin tức đi.
Hiện tại tin tức còn đang ở thời kỳ phong bế.
"Cái gì! Ba trăm viên đan dược? Hơn nữa còn là Nguyên Anh Đan?" Lúc này Linh Tiêu đan tu luyện ở nogjn núi của mình, hắn là cao thủ Kim Đan Cảnh, bây giờ vẫn còn bảo trì uy thế, bởi vì chưa giao thủ với Phương Hàn, không giống như Vạn LA thanh danh đã bị hủy hết. Hắn mỗi ngày đều yên lặng tu luyện, hy vọng một ngày đột phá, vượt qua Phương Hàn, đánh bại được Phương Hàn. Người nay tâm cơ thâm trầm, tuy biểu hiện ra bên ngoài là người ủng hộ Hoa Thiên Đô, nhưng mà cũng có dã tâm với chức vị chưởng giáo Vũ Hóa Môn.
Nhưng hiện tại, trưởng lão của ba đại kiếm phái đến, Phương Hàn lại còn mở miệng nói là tặng người ta ba trăm viên Nguyên Anh Đan, đã đánh một chùy nặng nề vào lòng tin của hắn.
"Ba trăm vạn Nguyên Anh Đan, ta dù có đem toàn bộ tài sản của mình ra bán cũng không có khả năng gom góp đủ. Nhưng mà như kiểu hắn nói thì rất hời hợt, giống như mất đi một sợi lông trên chín con trâu vậy. Sau này ta còn có thể vượt qua hắn được sao?"
"Ba đại trưởng lão hôm nay tới Vũ Hóa Môn chúng ta, không tiếp đoán từ xa thật là thất lẽ. Kính xin thứ lỗi." Có rất nhiều trưởng lão ở trong Vũ Hóa Thiên Cung đồng thời hô lớn.
"Khách khí! Khách khí rồi! Hôm nay chúng ta đến đây chủ yếu là bái phỏng Phương Hàn đạo hữu mà thôi, không dám kinh động chư vị trưởng lão." Trưởng lão của ba đại kiếm phái vội vàng nói, có vẻ muốn hạ xuống Luân Hồi Phong.
"Ba vị trưởng lão thân phận tôn quý, ở xa tới làm khách, một ngọn Luân Hồi Phong của Phương Hàn cũng không đủ tiện nghi, hay là chúng ta vào Ngênh Tân đại điện ở Vũ Hóa Thiên Cung đi." Phương Hàn vung tay lên, một đạo tường vân nâng ba vị trưởng lão lên, bay về phía Vũ Hóa Thiên Cung.
Ba đại trưởng lão ngẩn người ra, cảm giác được lực lượng liên miên bất tuyệt, vô cùng vô tận từ dưới chân bọn họ bốc lên, nâng bọn họ bay thẳng lên Vũ Hóa Thiên Cung. Bọn họ có chút cảm giác không thể chống lại, liền hiểu được lực lượng của Phương Hàn lại tăng thêm một tầng nữa rồi, thật là thâm bất khả trắc. Ba người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy sự kinh ngạc trong ánh mắt của những người kia.
Phương Hàn đương nhiên là mạnh hơn so với khi còn ở Ngũ Hành Địa rất nhiều.
Dùng Lôi Cốt Xá Lợi và lĩnh ngộ trong trận chiến với Mạnh Thiểu Bạch, lại thêm một viên Âm Dương Vạn Thọ Đan, thân thể ngưng luyện tới cực điểm. Lần này nếu như hắn đối đầu với cao thủ Kim Đan Cảnh thì cơ hồ chỉ trong nháy mắt là giết chết được đối phương.
Mà nếu hắn một chọi một với trưởng lão của ba đại kiếm phái thì chắc hẳn không thua.
Mỗi người bọn họ kỳ thật đều kém Mạnh Thiểu Bạch một chút. Mạnh Thiểu Bạch ký sinh trắng của Côn Bằng, có được đặc thù của Côn Bằng, là người mà không phải người, là yêu mà không phải yêu, một tồn tại rất cường đại.
Nghên Tân đại điện ở Vũ Hóa Thiên Cung vô cùng rộng lớn, bàng bạc, rộng gấp mười lần so với Sơn Hà Viện, ở trong có những cái ghết trạm trỗ long phượng, đằng sau là bình phong bằng vàng bằng ngọc, có vẽ hình ảnh thần tiên, người tu đạo.
Phương Hàn vừa đi vào thì thấy có rất nhiều trưởng lão phụ trách tiếp khách đứng dậy, nghênh đón ba vị trưởng lão.
Những vị trưởng lão này toàn bộ đều là cao thủ dưới tầng thứ năm Thần Thông Bí Cảnh, mạnh nhất là người lĩnh ngộ được Âm Dương, yếu nhất là luyện thành chân khí… tổng cộng có chừng mấy trăm vị.
Đối với những trưởng lão này, Phương Hàn tự nhiên không khách khí, trực tiếp đi vào trong đại điện, hướng về một cái ghế. Ghế kia vô cùng to lớn, cũng không biết là làm bằng tài liệu gì, đằng sau nó là một tấm bình phong khổng lồ, nhưng không có điêu khắc long phượng, chỉ có bốn chữ "Vũ Hóa Phi Thăng!"
Điều này hiển nhiên đây là chỗ ngồi của chưởng giáo Vũ Hóa Môn, Phong Bạch Vũ.
Hiện giờ Phương Hàn lại đi thẳng về cái ghế này, tựa hồ muốn ngồi lên cái ghế đó.
Tất cả trưởng lão trong Ngênh Tân đại điện đều ngẩn, thậm chí Đan Tiêu Tử, Phùng Phi Thiên, Kiếm Cuồng trưởng lão đều lắp bắp kinh hãi, thật không ngờ là Phương Hàn lại có lá gan lớn như vậy.
Tuy Vũ Hóa Môn không có môn quy là chân truyền đệ tử không được ngồi vào chỗ ngồi của chưởng giáo, nhưng mà cái này chính là quy tắc ngầm, có điều Phương Hàn lại là loại không sợ trời, không sợ đất, hắn như thế nào lại e ngại mấy chuyện này. "Các vị trưởng lão, ngôi vị chưởng giáo này sớm muộn gì cũng là của ta. Dù sao thì ba tháng trước chưởng giáo đã nói nếu như ta có thể tu luyện tới Trường Sinh Bí Cảnh, chiến thắng được Hoa Thiên Đô, hộ trợ Vũ Hóa Môn đoạt được Thái Nguyên Tiên Phủ thì ông ấy sẽ thoái vị giao lại cho ta…."
Đi tới trước cái ghế của chưởn giáo, Phương Hàn thoáng dừng lại, tựa hồ đang trầm tư suy nghĩ có nên ngồi xuống hay không.
Cơ hồ tất cả những trưởng lão ở đây đều cảm giác được khí thế của Phương Hàn, liền trầm mặc không nói gì. Gần đây Phương Hàn hung uy ngập trời, giết chết Quỷ Đế, luyện sơn phong, đánh bại Mạnh Thiểu Bạch, không chế Sơn Hà Bảng đại tái. Cho dù là trưởng lão tầng thứ chín Thần Thông Bí Cảnh cũng không dám đụng tới hắn chứ đừng nói mấy vị trưởng lão nghi thức, lễ nghĩa ở đây.
Mà ba đại trưởng lão tựa hồ cũng cảm giác được gì đó, âm thầm gật đầu.
Thật lâu sau, Phương Hàn vẫn không có ngồi lên, mà lại đứng ở dưới chiếc ghế nói.
"Ba vị đạo hữu, đây là ba trăm vạn viên Nguyên Anh Đan, xin hãy tiếp nhận!" Phương Hàn vung tay lên, ba dòng nước dài lấp lánh tinh quang bay về ba đại trưởng lão, mỗi một viên đều to lớn, sáng bóng hơn rất nhiều với đan dược bình thường. Bên trong cuồn cuộn nguyên khí truyền ra, làm cho mấy vị trưởng lão của ba đại kiếm phái rất vui vẻ.
Trưởng lão của ba đại kiếm phái cũng không khách khí, lập tức thu lấy. Đây là cái mà họ tha thiết ước mơ. Ai cũng không khách khí.
"Đúng rồi, ba vị đạo hữu gần đây có nghe được tin tức gì không?" Chứng kiến ba vị trưởng lão thu lấy đan dược, Phương Hàn cười cười, hỏi một cách tùy tiện: "ta đánh chết hai đại cao thủ Kim Đan Cảnh của Thái Nhất Môn là Triệu Huyền Nhất và Tống Duy Nhất mà sao đến bây giờ vẫn không hề truyền ra bên ngoài? Thái Nhất Môn thật là vô sỉ đến cực điểm, đã nói một chọi một đấu pháp mà lại không giữ lời, đánh lén ta."
"Cái gì? Phương Hàn giết chết hai cao thủ Kim Đan Cảnh của Thái Nhất Môn? Triệu Huyền Nhất và Tống Duy Nhất?"
"Ta cũng có biết hai vị cao thủ Kim Đan Cảnh này, uy phong cao ngất, vậy mà vẫn bị Phương Hàn giết chết! Làm sao có thể như vậy được? Cho dù Phương Hàn có thực lực này cũng không có lá gan đó. Cho dù Ma Đế cũng không dám làm như vậy."
"Không có khả năng! Không thể nào! Dựa theo đạo lý thì người Thái Nhất Môn đáng lẽ đã sớm đuổi giết đến đây rồi. Vũ Hóa Môn chúng ta sẽ gặp cảnh rất khó khăng, vì cái gì mà lâu như vậy còn chưa tìm tới cửa?"
"Hai đại cao thủ Kim Đan Cảnh…. Vậy mà lại bị giết. Nói ra như vậy ai có thể tin được, nhưng mà hình như đây là sự thật."
Trong sát na này, cả đại điện trở nên có chút rối loạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.