"Các thần miếu này thật là bao la, hùng vĩ. Hơn nữa đã vạn năm trôi qua rồi mà vẫn còn sừng sững tồn tại, không biết năm đó đế quốc thần bí kia làm sao có thể xây dựng nên được nơi này, có nhiều toà miếu như vậy."
Phương Hàn dạo một vòng trong điện đường của toà thần miếu mà hắn vừa đáp xuống, thưởng thức cảnh vật bên trong.
Toà thần miếu này có diện tích chừng mười vạn mẫu, điện phủ vô cùng rộng lớn, chỉ là nơi này đã bị mưa gió, thời gian ăn mòn dần, đã bắt đầu mục nát, phong hoá, có thể thấy kiến trúc vĩ đại này cũng không thể chống lại lực lượng của thời gian.
Chỉ là dựa theo đạo lý thì những toà thần miếu hoang phế này đã tồn tại không biết mấy vạn năm, đồ đạc bên trong đáng lẽ phải thành một mảng hỗn độn, có chuột, nhện, dơi sinh sống…… Có sào huyệt của một ít loài dã thú, rêu xanh bao phủ, thực vật sinh trưởng che phủ khắp nơi. Đặc biệt là trong vùng rừng hoang dã này, thời tiết nóng ẩm, mưa nhiều, một toà kiến trúc bình thường chỉ sợ không quá mười năm sẽ bị cây cỏ che lắp, không thấy được lối đi nữa.
Nhưng hiện tại trong thần miếu không có một thực vật nào cả, thậm chí bên dưới mái hiên cũng không có chút rêu xanh nào.
Bên trong cũng rất hẻo lánh, không có rắn, côn trùng, chuột, kiến lui tới, càng không có mạng nhện.
Có thể thấy được nơi đây có một cỗ lực lượng thần bí ngăn trở động vật tiến vào, thực vật xâm lấn.
Vừa bước vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-sinh/825918/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.