"Thần thông thật lợi hại! Cho dù với tu vi hiện tại của ta mà muốn vượt qua biển rồi trở về tới Vũ Hóa Môn cũng mất mười ngày nửa tháng, mà chưởng giáo chí tôn xuyên phá không gian chỉ mất nửa canh giờ." 
Chờ cho pháp lực bao bọc xung quanh người tán đi thì Phương Hàn đã thấy mình đang ở Vũ Hóa Thiên Cũng rồi. Nhìn xuống dưới là dãy núi rừng rậm rạp, có những ngọn núi lấp lánh quang mang, chiếu sán đến tận chín tầng trời, cũng không biết là vị chân truyền đệ tử nào đang tế luyện pháp bảo. Hắn đảo mắt nhìn kỹ Luân Hồi Phong của mình. 
Ở giữa dãy núi là Vũ Hóa Thành vẫn tấp nập, hối hả như trước, hơn mười vạn đệ tử ngày đêm tu luyện, cũng không biết mỗi ngày có bao nhiêu sự tình, ân oán tình cừu, bi hoan ly hợp xảy ra. 
Tâm của Phương Hàn đột nhiên có một loại cảm giác cảm khái, ở Thái Nguyên Tiên Phủ khổ tu mười tám năm, tâm tình của hắn càng ngày càng thêm thâm trầm, tình thần cảm giác mông lung, mơ hồ, thương cảm. Mặc dù hắn biết rằn hiện giờ thì ở thế giới này cũng chỉ mới trải qua mười tám ngày thôi. 
"Với tu vi hiện tại ở ta không biết bài danh vị thứ mấy trong hơn một trăm chân truyền đệ tử của Vũ Hóa Môn?" Phương Hàn thầm nghĩ trong lòng, chân truyền Vũ Hóa Môn luyện thành kim đan có năm người, Hoa Thiên Đô thì không cần nói rồi, ngoài ra còn bốn người trấn thủ bốn phương. Mà cao thủ tu luyện Quy Nhất Cảnh, Thiên Nhân Cảnh cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-sinh/825870/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.