Chương trước
Chương sau
Trên bầu trời Vũ Hóa Tiên Sơn bỗng xuất hiện một đầu tiên hạc bay lượn, trên lưng nó có một người trẻ tuổi đang phủ phục trên đó, người thanh niên này chính là Phương Hàn, còn đầu tiên hạc kia dĩ nhiên là Hạc Tiên Tử, bay được một lát bọn họ đã thấy một khối bình nguyên xanh thẳm xuất hiện trước mắt.
Một tòa thành trì uy vũ hùng tráng được xây dựng giữa bình nguyên.
Trong thành trì này đúng là có một tòa học viện và một dãy đạo quán rất rộng.
Đây là một mảnh bình nguyên trong núi.
Không phải là từ thiên nhiên tạo thành, mà nghe nói do một vị tiên nhân thần thông quảng đại pháp lực vô biên đem rất nhiều ngọn núi trong Vũ Hóa Quần Sơn rời đi, tạo thành một khối bình nguyên bằng phẳng này.
Loại thần thông di sơn đảo hải này thật sự là khiến người nghe mà cảm thấy sợ hãi.
Đây là chỗ tu luyện chính thức của đệ tử Vũ Hóa Môn. Nhân số của Vũ Hóa Môn đông đảo đến mức đáng sợ, điểm này Phương Hàn biết được từ miệng Phương Sắc.
Ngoại môn đệ tử chừng hơn mười vạn người.
Địa vị hiển hách đó chính là nội môn đệ tử, cũng có trên dưới năm nghìn người.
Cái này cũng chưa tính tới đám tạp nham trong môn phái như, người nuôi dưỡng linh thú, quản lý dược điền, nô bộc...Cũng không ai rõ số lượng nữa.
Những đệ tử này cả ngày tại học viện Vũ Hóa Môn tu luyện, phương pháp tu luyện do môn phái tổ chức thàng từng đội đi ra ngoài tiến hành các loại rèn luyện hung hiểm, rèn đúc ý chí, thể lực, để bản thân đột phá đến Thần Thông Bí Cảnh.
Bọn họ cũng đều là hạng người có địa vị hiển hách, cho dù luyện không được Thần Thông Bí Cảnh, nhưng có thể đem thân thể tu luyện tới đỉnh phong, nếu lại lập một ít công lao, được Vũ Hóa Môn ban cho một hai kiện pháp khí, linh khí, trở lại gia tộc, triều đình yên ổn mà hưởng thụ vinh hoa phú quý.
"Ai nha! Phương Hàn, đã đến khối bình nguyên này ta cũng không dám bay loạn đâu, miễn cho một ít đệ tử bên trong gây bất lợi cho ta, hơn nữa bầu trời nơi này đã bị hạ cấm pháp. Ta thả ngươi ở ngoài sau đó quay lại Tử Điện Phong đây. Ngươi nếu như cần ta thì hãy dùng Vạn Thú Bài kêu một tiếng là được."
Mắt thấy sắp tiếp cận bình nguyên, Hạc Tiên Tử vội vã giảm tốc độ, thong thả hạ xuống, cuối cùng rơi xuống một con đường rộng cách đó không xa.
"Tốt."
Phương Hàn gật đầu, chân đã đạp trên mặt đất, nhìn Hạc Tiên Tử bay trở về một lát đã không còn thấy cái bóng, lúc này hắn mới bước dọc theo đại lộ, tiến tới tọa thành trì uy vũ giữa bình nguyên.
Toàn bộ thành trì đều được xây dưng bởi một loại đá trắng tinh, trơn bóng, còn mỹ lệ hơn Long Uyên thành không biết bao nhiêu lần, rộng gấp bao nhiêu lần, sạch sẽ gấp bao nhiêu lần.
Quả thực cố đô tiền triều Long Uyên thành không bằng một góc nơi đây.
Bất quá Phương Hàn cũng không có thời gian thưởng thức cảnh vật trong thành trì, hắn vội vã mang theo thư tay của Phương Thanh Tuyết đi thẳng tới một tòa phủ đệ.
Phía trên đại môn của phủ đệ có một tấm biển lớn, trên viết ba chữ "Đạp Tiên Viện"!
Ba chữ này có nghĩa là: sau khi tiến nhập vào bên trong cánh cửa sẽ bước chân vào Tiên Đạo! Quả là có ý nghĩa, rất có ý nghĩa.
Trên thực tế Đạp Tiên Viện này do Vũ Hóa Môn dùng một tòa học viện để làm nơi tiếp thu đệ tử nhập môn tới khảo hạch.
Lúc này trên quảng trường Đạp Tiên Viện đã đứng đầy người ăn mặc y phục cực kỳ phú quý, ánh mắt sắc bén, hiển nhiên thân phận bọn họ không tầm thường, nam nữ đều có cả, tất cả đều người được đề cử đến đây để khảo hạch nhập môn.
Vũ Hóa Môn là một trong những thập đại môn phái Tiên Đạo, quyền lực cực lớn có thể khống chế được đám vua chúa có địa vị cao cao tại thượng. Vương triều Đại Ly, nhân khẩu có vài tỷ, quý tộc, hoàng thất, không biết nhiều bao nhiêu, mỗi người đều muốn trở nên nổi bật hơn, không thể nghi ngờ tiến nhập Vũ Hóa Môn cho dù là làm ngoại môn đệ tử cũng khiến địa vị bản thân trở nên hiển hách, đồng thời lại có cơ hội được học vô thượng tiên thuật.
Cho nên hàng năm vào mỗi tháng đều có người được giới thiệu đến đây để khảo hạch.
Hơn nữa nhập môn đệ tử của Vũ Hóa Môn toàn bộ phải là thanh niên nhân. Bởi vì ở độ tuổi thanh niên tinh lực tràn đầy, có hi vọng bước vào Thần Thông Bí Cảnh, nếu là trung niên tinh lực bắt đầu suy kiệt không có khả năng tu luyện tới Thần Thông Bí Cảnh.
Cũng chính là bởi vì nguyên nhân này cho nên phụ thân của Phương Thanh Tuyết, Long Uyên tổng đốc Phương Trạch Đào mặc dù là thân thể thập trọng Thần Biến cảnh giới, thế nhưng cũng không thể tiến nhập cánh cửa của Vũ Hóa Môn, nguyên nhân đơn giản là do không có tiềm lực.
"Những người này đều là đại nhân vật nha, cũng không biết người nào là công tử Tổng đốc, hoàng tử hoàng thất, công chúa, quận chúa, thế tử vương gia, nói chung có thể bước vào Đạp Tiên Viện này cũng toàn là người có thân phận không tầm thường a......Với thân phận của mình, lúc trước vĩnh viễn không có khả năng sánh ngang với bọn họ, nhưng giờ nếu trở thành ngoại môn đệ tử thì khác rồi."
Phương Hàn hiện tại ăn mặc một thân cẩm y, tướng mạo đường đường, nhất là khi hắn bước chân vào cảnh giới "Nhục Thân Lục Trọng" "Khí Tức", tạp chất trong thân thể đã được bài trừ, tự nhiên toát có một cỗ khí thế uy nghiêm mà điềm đạm, người khác nhìn qua tuyệt đối nghĩ không ra hắn chỉ là một tên nô bộc nuôi ngựa.
"Khi tiến nhập Vũ Hóa Môn ngay cả một người hầu cũng không được mang theo. Sau này chúng ta ăn, ở, ai sẽ hầu hạ? Chẳng lẽ sinh hoạt, làm cơm, giặt quần áo những việc này chúng ta đều phải tự làm, vậy thì còn thời gian đâu mà tu với chả luyện nữa?"
Một tên vương tôn công tử tay cầm chiếc quạt ngọc màu tím đang phe phẩy nói.
"Vũ Hóa Môn là dòng dõi thần tiên, chỉ cần vừa vào cửa, cơm canh mỗi ngày đều được người của môn phái đến an bài. Bọn họ sẽ phát cho chúng ta Tịnh Y Phù, Tị Trần Phù, Linh Hồn Hỏa Phù... Những pháp khí này còn khiến chúng ta phải giặt quần áo sao? Một đạo phù vung lên toàn thân lập tức được làm sạch, so với ngươi tắm mười lần còn sạch sẽ hơn. Cơm canh của môn phái toàn là linh dược đại xan ( bữa tiệc lớn) thượng đẳng, so với ngự yến của hoàng cung còn thịnh soạn hơn, mà đây mới chỉ là đãi ngộ đối với ngoại môn đệ tử thôi, chờ khi được làm nội môn đệ tử, đãi ngộ còn tốt hơn nữa. Lưu Khang, ngươi nếu như ngại vì không có người hầu hạ, có thể đem cái danh ngạch này tặng cho ta, ta vừa lúc có một đệ đệ lần này không có được danh ngạch đó."
Lời nói lạnh lùng này phát ra từ miệng một người mặc y phục màu vàng, rõ ràng có thể nhận ra đó là một người đệ tử trong hoàng thất.
"Hừ, chờ các ngươi có thể qua đợt khảo hạch này, tiến nhập ngoại môn đệ tử rồi hãy nói. Khảo hạch ngoại môn của Vũ Hóa Môn cũng không phải vượt qua dễ dàng như vậy, các ngươi tự tin có thể thắng được Thần Lực Khôi Lỗi không?"
Một nữ hài tử khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, thân đeo đồ trang sức quý giá, chân mang một đôi giày trắng xa hoa, ánh mắt lạnh lùng nói.
Từ y phục mà nữ hài tử này mặc cũng có thể thấy được thân phận của nàng thập phần hiển hách, nhất là trên đầu nàng có cài một cây hỏa ngọc trâm, phần đuôi khảm một viên dạ minh châu cỡ ngón cái, nhấp nháy phát quang, loại dạ minh châu này Phương Hàn ở Phương phủ cũng chưa có thấy qua.
"Hồng Di quận chúa, xem ra ngươi rất tự tin có thể thắng Thần Lực Khôi Lỗi, qua được ngoại môn khảo hạch?"
"Điều đó là đương nhiên."
"Nghe đồn Thần Lực Khôi Lỗi kia uy lực lớn vô cùng, động tác nhanh nhẹn, thể lực rất bền, hơn nữa cả người rắn chắc, thể lực còn dũng mãnh hơn gấp ba đến năm lần cao thủ cảnh giới Thần Lực, rất khó đối phó. Năm ngoái Đại Đức vương triều chúng ta có mấy vị hoàng tử cũng không vượt qua khảo hạch, chư vị cũng nên cẩn thận....."
Nghe những lời nghị luận của đám đệ tử hiển hách này, trong lòng Phương Hàn dần dần sáng tỏ.
"Thần Lực Khôi Lỗi kia rốt cuộc là vật gì đây? Đám người này rõ ràng đều là cao thủ tuyệt thế, tối thiểu cũng đột phá Thần Lực cảnh giới, vì sao thập phần kiêng kỵ Thần Lực Khôi Lỗi kia? Ta cũng phải cẩn thận mới được, bằng không khảo hạch nhập môn cửa thứ nhất cũng không qua được mất."
Võ công tu luyện tới Thần Lực cảnh giới có thể làm đại tướng thống lĩnh hàng vạn binh sĩ. Nếu như đột phá Thần Lực đến cảnh giới lục trọng Khí Tức, vậy đã là thượng nhân có võ học sâu xa thâm hậu rồi, đồng thời chỉ có đám thanh niên nhà đại phú đại quý, hoàng thất đệ tử mới có điều kiện thể tu luyện tới cảnh giới đó.
Phương Hàn nếu không phải dựa vào linh dược vô thượng Cửu Khiếu Kim Đan của Hoàng Tuyền Đại Đế Ma Môn lưu lại, cả đời này hắn cũng không có khả năng đạt đến cảnh giới Lục Trọng Khí Tức.
Mà bây giờ tới tham gia khảo hạch ngoại môn đệ tử Vũ Hóa Môn, cảnh giới thấp nhất của mỗi người cũng là Lục Trọng Khí Tức, có mấy người thậm chí còn lợi hại hơn.
Ầm!
Đúng lúc này hai phiến đại môn Đạp Tiên Viện chậm rãi mở rộng, từ bên trong đi ra hai tên đạo nhân trẻ tuổi mặc một thân thủy hỏa đạo bào, nhìn thoáng qua mọi người, sau đó cao giọng nói: "Đợt khảo hạch ngoại môn đệ tử ngày hôm nay bắt đầu, tất cả các ngươi mau tiến vào đi."
Lập tức đám người đến khảo hạch đều nối đuôi nhau mà vào.
Đám người vừ bước chân vào cánh cửa, nhất thời bọn họ cảm thấy không khí trong này không giống như bên ngoài, tựa hồ là thực sự bước chân vào Tiên Đạo vậy.
"Đứng lại!"
Ngay khi Phương Hàn muốn đi vào, lại bị một người ngăn lại.
"Lần đề cử danh ngạch này hình như không thấy chân dung ngươi. Ngươi tên là gì?" Hai người mặc hồng sắc đạo bào tuổi trẻ cầm trên tay một cái gương nhỏ, hướng phía người Phương Hàn quét qua, trên mặt gương lại không hiện ra khuôn mặt Phương Hàn.
"Ta là người của Tử Điện Phong được đề cử tới, đây là thư đề cử."
Phương Hàn vội vã lấy thư tay của Phương Thanh Tuyết ra.
"Tử Điện Phong sao? Đó là ngọn núi mà chưởng giáo chí tôn mới ban cho đệ tử chân truyền." Nghe Phương Hàn nói tên Tử Điện Phong, hai người đạo nhân rõ ràng sửng sốt, sau đó cầm lấy thư tay, mở ra, liền thấy được mấy chữ được tạo thành từ tử sắc thiểm điện.
"Ngươi chờ một chút, ta đi bẩm báo sư tôn phụ trách khảo hạch đã."
Một đạo nhân vội vã cầm thư tay chạy vào.
Tại một căn phòng trong Đạp Tiên Viện, một trung niên nhân ngồi trên ghế cao sắc mặt thâm trầm, phía dưới có mấy người toàn thân phát tán ra khí thế bức nhân, còn cường đại hơn cả Tổng đốc Phương Trạch Đào.
"Đình huynh, người xem đợt khảo hạch lần này có mấy người có thể tiến vào Vũ Hóa Môn ta? Trở thành ngoại môn đệ tử?" Một trung niên nhân hỏi.
"Ta xem đám đệ tử lần này tư chất đều rất tốt. Bọn họ không có người nào mà không phải là xuất thân từ môn phiệt, hoàng thất, nếu như ngay cả ngoại môn đệ tử đều không đạt được, vậy đúng là mất hết mặt mũi. Bất quá nếu như bọn họ muốn trở thành nội môn đệ tử, chỉ sợ khó khăn vô cùng." Một trung niên nhân mặc thủy hỏa đạo bào mỉm cười nói.
Trên người hắn rõ ràng có thể thấy được một kiện pháp khí, thủy vân ( hơi nước) lượn lờ, bên trong thấp thoáng tỏa ra hồng quang.
"Nếu như trong đó tuyển ra được một hai tên có tư chất thiên tài có thể trở thành nội môn đệ tử, chúng ta đây cũng lập được công lớn. Nếu như chúng ta thu làm đệ tử, truyền thụ pháp quyết tu luyện ngày tiến ngàn dặm, có thể tự mình đột phá trở thành chân truyền đệ tử, chúng ta đây chắc chắn sẽ được trưởng lão hội trong Vũ Hóa Thiên Cung khen ngợi rồi, đến lúc đó sẽ ban xuống một viên Âm Dương Vạn Thọ Đan trân quý, hắc! Lúc đó đột phá cảnh giới hiện tại cũng trở nên dễ dàng."
"Âm Dương Vạn Thọ Đan vô cùng trân quý, ta không cầu thứ đó, chỉ cầu trưởng lão hội ban cho một kiện linh khí là tốt lắm rồi."
Mấy người chủ trì đợt khảo hạch ngoại môn lần này đang ngồi trong phòng tán gẫu, đột nhiên một đạo nhân tuổi trẻ vội vàng chạy vào, xuất ra thư tay của Phương Thanh Tuyết.
"Cái gì? Tử Điện Phong? Phương Thanh Tuyết chẳng phải một tháng trước đã đề cử vài người Phương gia vào rồi sao? Thế nào mà hôm nay lại muốn đề cử tiếp? Từ khi trở thành đệ tử chân truyền, Vũ Hóa Môn đã trở thành nhà của nàng rồi a!"
Một vị giám khảo hơi bực nói.
"Hừ! Cẩn thận miệng lưỡi đó, Phương Thanh Tuyết này ngang ngược vô cùng, một tháng trước xung đột với Bích Diễm Phong, nàng một hơi giết cả bảy tên ngoại môn đệ tử. Không nên đắc tội với nàng, huống hồ, các ngươi nhìn bức thư tay này xem, chữ viết trên mặt do tử điện ngưng tụ thành, tự động nhảy múa giống như có linh tính! Nếu như ta đoán không lầm, đây chính là năng lực của người bước chân vào Thần Thông Bí Cảnh, đệ tứ trọng Âm Dương Cảnh mới làm được."
Một người giám khảo khác vội vàng nói.
"Thần Thông Bí Cảnh, đệ tứ trọng Âm Dương Cảnh!" Mấy người giám khảo đều hít sâu một ngụm lương khí, "Nàng này nếu như tiến thêm một bước nữa, đạt đến ngũ trọng Thiên Nhân Cảnh, có thể dùng pháp lực bố trí đại trận, tự mình luyện chế ra linh khí a! Coi như là trưởng lão hội Vũ Hóa Thiên Cung cũng bất quá mới đạt đến tu vi này mà thôi, cái này..... Làm sao có thể chứ."
"Nghe nói Phương Thanh Tuyết làm nội môn đệ tử một thời gian, có một lần nàng làm nhiệm vụ của môn phái gia cho, đụng độ với Ma Đế của Tiên Thiên Ma Môn, người này rất lãnh tuấn, rồi sau đó có một thời gian hai người qua lại.... Từ đó về sau nàng một mạch bước vào Thần Thông Bí Cảnh, trở thành đệ tử chân truyền."
"Hừ, Cấm Thanh, không nên nói lung tung, chuyện này trưởng lão hội đã cấm không được nhắc đến, nghe đồn chưởng giáo chí tôn tấn chức đệ tử chân truyền cho Phương Thanh Tuyết đã tự mình kiểm tra phát hiện Phương Thanh Tuyết không có xảy ra việc gì trái với môn quy, nguyên âm của nàng vẫn nguyên vẹn, bằng không sao chưởng giáo chí tôn lại tấn chức nàng làm đệ tử chân truyền chứ? Chỉ sợ ngài sẽ giết lên Tiên Thiên Ma Môn, cùng Ma Đế đòi lại công đạo. Vũ Hóa Môn chúng ta có hơn mười vạn đệ tử, mà đệ tử chân truyền chỉ có hơn một trăm người, địa vị vô cùng hiển hách. Dù sao cũng không thể đắc tội với Phương Thanh Tuyết, nàng yêu cầu nhiều hơn một danh ngạch cũng không sao."
Một người giám khảo nói: "Ngươi đi ra ngoài, để cho Phương Hàn vào, cho hắn và mấy người khác cùng nhau khảo hạch, nếu như khảo hạch thất bại liền tống cổ hắn về Tử Điện Phong, Phương Thanh Tuyết kia cũng không nói được gì, mà nếu như vượt qua vậy chứng tỏ hắn có tài."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.