Sau khi Minh Hiếu gặp bác sĩ và nói về vấn đề của Ánh Dương thì vị bác sĩ ấy gật đầu bảo Minh Hiếu quay về trước. Đi ra khỏi phòng bác sĩ, Minh Hiếu mở điện thoại vào mạng tra xem Fluoxetine là gì, sau khi biết được đó là thuốc trầm cảm thì vô cùng bất ngờ. Tại sao... hai năm qua Ánh Dương lại phải dùng loại thuốc này?
Đến chiều tối ngày hôm sau cuối cùng Steven cũng đã có mặt tại bệnh viện. Vừa hay Ánh Dương cũng mới tỉnh lại được một lúc và đang ngồi nói chuyện cùng mọi người, thấy Steven chạy vào thì cô biết sắp bị ăn chửi rồi nhưnh Stevn không hề chửi mắng mà chỉ nhẹ nhàng nói "Mới hơn một tháng thôi mà. Em vẫn ổn chứ?"
Ánh Dương nhìn thấy Steven thì đưa tay ra ôm lấy anh khẽ rơi nước mắt nghẹn ngào "Không ổn chút nào. Em thấy mệt lắm"
"Chẳng phải anh nói rồi sao? Nếu em mệt thì hãy nghỉ ngơi không thì phải gọi cho anh hoặc chị Tina mà. Tại sao lại sử dụng thuốc chứ? Cũng may lần này em không sao"
Ánh Dương không trả lời mà chỉ im lặng ôm lấy Steven mà thôi. Lần này cô thực sự đã làm sai, cô cứ nghĩ rằng nếu sử dụng thuốc thì cũng không sao cả nhưng có lẽ cô đã quên mất đi tác dụng phụ của loại thuốc này rồi thì phải.
Sau khi Ánh Dương đã ngủ rồi mọi người ra một quán nước gần bệnh viện ngồi. Lúc này Tuấn Thành mới lên tiếng hỏi "Rốt cuộc hai năm qua đã có chuyện gì xảy ra"
"Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-quang-la-em/2999387/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.