Hôm đó là ngày mà Tuấn Anh dẫn Ánh Dương về nhà ra mắt sau hơn bốn năm yêu nhau. Vốn nghĩ đó sẽ là một bữa cơm vui vẻ để chào đón cô con dâu út sắp sửa bước chân vào ngôi nhà này. Ấy vậy mà chỉ trước khi Ánh Dương và Tuấn Anh về đâu đó chỉ hơn một tiếng. Trong phòng của Tuấn Hoàng và Thảo Hương, những tiếng cãi nhau liên tục phát ra. Ban đầu chỉ là nhưng tiếng cãi cọ nhỏ thôi nhưng dần dần càng lớn. Mọi người ở bên ngoài nghe tiếng liền chạy vào vừa hay thấy Tuấn Hoàng tức giận khua tay một cái, chiếc bình hoa trên kệ tủ lập tức rơi xuống vỡ tan tành. Anh chống hông, quay lưng về phía vợ mình cố gắng giữ bình tĩnh rồi nói:
"Thảo Hương! Em lại muốn lên cơn gì thế hả? Tuấn Anh và bạn gái sắp về rồi mà giờ em còn ngồi đây tỏ thái độ với anh là sao?"
"Em tỏ thái độ với anh? Lương Tuấn Hoàng, em nói cho anh biết từ trước đến giờ em chưa từng tỏ thái độ với anh"
"Vậy tại sao cứ đến ngày quan trọng của gia đình là em lại như vậy? Lần này bỏ ra ngoài đi chơi, lần thì đi cà phê tám chuyện. Em thấy anh chưa đủ mệt mỏi sao?"
Nghe những lời từ miệng của người đã đầu gối tay ấp suốt mười năm qua, ánh mắt cô lạnh hẳn đi. Cô lẳng lặng ngồi xuống tấm thảm bên cạnh ghế sopha, cô cứ ngồi đó một lúc, mọi người cứ nghĩ đã xong rồi đang định quay người đi ra ngoài thì Thảo Hương lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-quang-la-em/2999354/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.