Sáng ngày hôm sau, khi những anh chàng tuyển thủ của Eagle Gaming tỉnh lại thì những người thương của họ vốn đã chẳng còn ở đây. Người thì đi làm, người thì đi học. Căn nhà giờ chỉ còn những bát canh giải rượu, những món đồ ăn sáng được để gọn trên bàn ở trong bếp.
Ánh nắng của những ngày chớm hè soi thẳng vào khuôn mặt Tuấn Anh, khẽ nhíu mày Tuấn Anh đưa tay sờ sang bên cạnh như một thói quen. Sờ mãi không thấy người đâu, anh lờ mờ mở mắt ngồi dậy. Vò mái tóc cho tỉnh táo, Tuấn Anh nhận ra đây không phải nhà mình mà là căn cứ Eagle Gaming. Nhìn sang tủ đầu giường bên cạnh, anh thấy có tờ giấy nhắn "Em đi làm, anh dậy nhớ ăn sáng rồi hẵng tập luyện. Tối nay em có liên hoàn với cơ quan nên không về ăn cơm, anh ăn tối luôn ở căn cứ đi nhé!"
Kèm theo bên cạnh là chìa khóa xe ô tô, xem ra cô đón taxi đi làm rồi. Anh đứng dậy đi đến tủ quần áo, lấy một bộ đồ ra, vào nhà tắm tắm rửa. Xong xuôi anh cầm điện thoại đi xuống dưới nhà, lúc này đám kia cũng đã dậy. Mỗi ông một bát canh nhìn trông vô cùng sầu đời, ai không biết còn tưởng cả đám thất tình tập thể mất.
"Ăn uống nhanh lên rồi vào phòng stream, không đủ giờ live anh trừ lương"
"Đội trưởng! Anh có cần phải như vậy không? Bọn em vừa dành chức quán quân về cho anh đấy!" Hai chữ 'đội trưởng' được Hải An dõng dạc nói lớn nhưng đến vế sau thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-quang-la-em/2999342/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.