🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tương Cừ im lặng một lúc, giọng khàn khàn: “Thích thì sao lại khóc?”

Nhạc Thiên càng khóc lớn tiếng hơn, “Cậu, cậu ấy không thích tớ.”

Tương Cừ nổi trận lôi đình, mắng: “Thằng đó không thích cậu, mà cậu còn hôn hít với nó, cậu thấy mình có hèn không!” Nói dứt lời lại đạp giường của Đinh Nhạc Thiên một cái, may là giường cũng chắc, chỉ lắc lư nhẹ thôi, Tương Cừ tức như con nhím bị nhổ lông đứng tại chỗ quay hai vòng, nắm tay Nhạc Thiên, lạnh lùng nói: “Tôi hỏi cậu, có lên giường với thằng đó không!”

“Không, không có!” Nhạc Thiên nấc một cái, “oa” một tiếng sắp ngã nhào, Tương Cừ nhanh tay lẹ mắt kéo cậu lại, đầu Nhạc Thiên đâm thẳng vào cánh tay rắn chắc của Tương Cừ, suýt chút nữa vỡ đầu, cơ bắp của thằng nhóc này làm bằng sắt à?

Tương Cừ thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa tóc Nhạc Thiên, chỉ tiếc mài sắt không nên kim, nói: “Vậy thì chia tay với nó đi.”

Nhạc Thiên vừa khóc vừa nhỏ giọng nói mình với cậu ta vốn không có hẹn hò.

Tương Cừ thật sự muốn đấm cậu một phát, “Con mẹ nó, cậu không quen nó, cậu còn… cậu, tôi tức chết mất!” Tương Cừ kéo áo ngủ của Nhạc Thiên, phát hiện ngoại trừ cổ, những nơi khác cũng không ít vết đỏ lấm ta lấm tấm, hai tay run run như bị Parkinson, môi cũng run lên bần bật, tròng mắt đã đỏ bừng.

Nhạc Thiên kéo áo, tưởng mình như hoàng hoa đại khuê nữ (1) bị người ta chà đạp vậy, co người thút tha thút thít nói: “Sau, sau này tớ không vậy nữa.”

“Cậu dám!” Tương Cừ một tay bóp cổ Nhạc Thiên, tức không chịu nổi quát: “Còn để tôi thấy cậu làm chuyện nhục nhã đó nữa, tôi đánh gãy giò cậu!”

Nhạc Thiên lắc đầu, mông lung nước mắt nói: “Tớ, tớ không thích cậu ấy nữa.”

Tương Cừ nhìn Nhạc Thiên khóc đến mặt đỏ lên, trong lòng đủ thứ cảm xúc xoay chuyển khó phân, nhưng điều chắc chắn là không dễ chịu, cố gắng bình ổn tâm trạng mình lại, trầm giọng nói: “Cái kiểu mặt đẹp mà không não như cậu ấy, rất nhiều thấy người thấy cậu dễ dụ sẽ bắt nạt, nên phải học cách nhìn người, biết chưa? Đừng có tùy tùy tiện tiện là… là… dù sao thì con mẹ nó, cậu mà để tôi phát hiện cậu làm xằng làm bậy với ai nữa…”

“Là, là đánh gãy giò tớ.” Nhạc Thiên lắp bắp giúp hắn tiếp nối.

Tương Cừ gật đầu, “Đúng, cậu nhớ cho kỹ đó.”

Nhạc Thiên nức nở bảo nhớ rồi.

Tương Cừ buông tay, ngồi trở lại trước bàn học, thân hình cao lớn cuộn lại dựa lên ghế, nặng nề nói: “Đi tắm đi.”

Nhạc Thiên kéo xong quần áo, vừa lau nước mắt vừa đi vào phòng tắm, đóng cửa lại rồi, nước mắt biến mất ngay tức khắc, nhìn gương nói: “Tiểu Tương có giống ông chồng bị vợ cắm sừng chưa?”

Hệ thống: “…” Có còn là con người không!

Nhạc Thiên bổ sung: “Hơn nữa còn là kiểu được rồi, trở về là tốt rồi, anh tha thứ cho em, lần sau đừng như vậy nữa.”

Hệ thống: “Tương Cừ vô tội.”

Nhạc Thiên oan ức, “Tao có làm gì đâu nà.”

Hệ thống thầm nói, cậu không làm gì hết, cậu chỉ muốn nhìn anh em người ta tranh giành tình nhân mà thôi.

Nhạc Thiên tắm rửa sạch sẽ xong đi ra, trông vẫn rất sa sút, không nói một lời phóng lên giường nằm xuống, bị Tương Cừ kéo lại, “Không sấy tóc?”

Nhạc Thiên lại yên lặng mà bò lên, Tương Cừ để cậu ngồi xuống băng ghế, sấy tóc giúp cậu.

Máy sấy phát ra tiếng “ong ong”, động tác của Tương Cừ có thể gọi là dịu dàng, Nhạc Thiên lại “lộp độp” rơi hai giọt nước mắt, thấm xuống cái quần ngủ màu xanh nhạt của cậu, Tương Cừ nhìn thấy, hời hợt nói: “Đừng khóc, tuổi trẻ ai không gặp vài thằng khốn nạn, chỉ tại cậu quá ngốc, tôi kêu cậu học, mà cậu không chịu học, vậy nên mới ngu ngốc bị người ta lừa dối đó, biết không?”

Nhạc Thiên lau nước mắt một cái, nhỏ giọng nói: “Biết rồi.”

“Còn nữa, cậu đừng có khóc mãi,” Tay Tương Cừ dừng một chút, “Cậu mà khóc, là người ta sẽ bắt nạt cậu.”



Nhạc Thiên khẽ gật đầu một cái, “Cảm ơn cậu.”

Tương Cừ tắt máy sấy, lại xoa nhẹ tóc Nhạc Thiên một cái, “Cậu là bạn cùng phòng của tôi, tôi đương nhiên phải bảo kê cho cậu.” Rồi nói: “Nếu như có thằng nào tới dụ cậu nữa, cậu phải nói cho tôi biết, cậu không biết phân biệt tốt xấu, để tôi giúp cậu.” Rồi thầm nói tiếp, để bố mày biết là thằng ất ơ nào, bố mày đập nó chết.

Nhạc Thiên ngoan ngoãn gật đầu, “Được.”

Từ ngày đó trở đi, Nhạc Thiên bắt đầu không để ý tới Giang Việt, Giang Việt gửi wechat cho cậu bảo cậu ra ngoài, Nhạc Thiên không đi, Giang Việt đợi không thấy người, sau đó không còn nhắn tin cho Nhạc Thiên nữa.

Nhạc Thiên bắt đầu hăng say học tập, thường hay cầm đề đi hỏi Trương Thanh Tĩnh, chẳng được mấy ngày đã rất thân thiết với “bạn gái” mình rồi, tính cách Trương Thanh Tĩnh rất sắc bén, tuy không phải kiểu người nhiệt tình, nhưng thấy Nhạc Thiên đến hỏi bài mình, cô vẫn luôn rất kiên nhẫn giải đáp.

Về ký túc xá rồi, Nhạc Thiên không hiểu gì thì đi hỏi Tương Cừ, Tương Cừ thấy cậu “cải tà quy chính”, vui khỏi phải nói, tối nào giảng bài cho Nhạc Thiên cũng mặt mày hớn hở.

Khoảng thời gian này, Giang Việt vẫn y như trước trước đây, cứ việc chỗ ngồi hai người là trước sau, trong lớp hắn không nói chuyện với Nhạc Thiên dù chỉ một câu, thậm chí nhìn cũng không nhìn Nhạc Thiên một lần, càng không nhắn tin hỏi Nhạc Thiên có chuyện gì.

“Ngày mai là kiểm tra tháng, có lòng tin không?” Trương Thanh Tĩnh và Nhạc Thiên nhoài người trên lan can ngoài hành lang tán gẫu.

Nhạc Thiên ngượng ngùng cười cười, “Quên nhiều lắm, còn rất nhiều cái không biết làm.”

Trương Thanh Tĩnh không để tâm, nói: “Không sao, có tiến bộ là được rồi.” Cô cũng biết kiểu học sinh như Nhạc Thiên hoàn toàn không cần lo lắng chuyện thành tích.

Giang Việt thấy hai người cười nói từ đằng xa, ánh mắt như chim én bay xoẹt qua mặt hồ đông, nhẹ nhàng điểm một cái, mắt không mang cảm xúc gì, sượt qua.

Trương Thanh Tĩnh trái lại nghiêng mặt sang bên nhìn Giang Việt một cái, quay người lại nhỏ giọng nói với Nhạc Thiên vẫn cònđang ngơ ngác: “Cậu với Giang Việt làm sao vậy?”

Nhạc Thiên run lên, sợ hãi nói: “Bọn, bọn tớ đâu có gì đâu.”

Trương Thanh Tĩnh nói: “Lúc trước tớ thấy quan hệ của hai người rất tốt.”

Giữa thiên tài không hổ tương thông, chuyện mà không ai trong lớp phát hiện được, Trương Thanh Tĩnh lại nhạy cảm nhận ra.

Con người Giang Việt rất lạnh lùng, Trương Thanh Tĩnh tự nhận mình bình tĩnh nội liễm, nhưng so với Giang Việt thì vẫn kém xa. Cô có thể cảm nhận được cả lớp này hoặc là toàn trường thậm chí còn có thể mở rộng ra đến toàn thế giới cũng không có người nào hay vật gì lọt được vào mắt Giang Việt.

Lần đầu tiên Trương Thanh Tĩnh phát hiện ra Giang Việt đối xử với Nhạc Thiên không giống như vậy chính là cái hôm mà Tương Cừ đến tìm Giang Việt, tất cả mọi người chỉ chú ý tới cảnh tượng hai đại nam thần của trường đối đầu. Chỉ có Trương Thanh Tĩnh bởi vì để ý Nhạc Thiên hơn một chút, nên mới nhận ra lúc Giang Việt đứng ngoài cửa, đã vô tình hay có lẽ là cố ý, che chở cho Nhạc Thiên.

Sau đó, Giang Việt biểu hiện càng lúc càng rõ ràng hơn.

Khi đi ngang qua chỗ của Nhạc Thiên thì bước chân hơi dừng lại một chút, trong giờ học thì thi thoảng lại giương mắt lên nhìn sau gáy Nhạc Thiên, nếu có người đến gần định trêu chọc Nhạc Thiên, đôi mắt hạnh hẹp dài của Giang Việt chỉ cần thoáng quét qua, người đó sẽ lập tức nhượng bộ lui binh.

Ở vài phương diện khác mà nói, Trương Thanh Tĩnh và Giang Việt là một loại người, cho nên cô có thể nhìn thấu được những thay đổi rất nhỏ của Giang Việt, trong mắt cô những thay đổi đó rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn, đặt vào những người bình thường như Nhạc Thiên thì là —— “Bọn tôi không sao cả.”

Trương Thanh Tĩnh giật mình, ngửa người ra sau, ánh mắt lướt qua trong lớp, va phải tầm mắt của Giang Việt vừa ngẩng đầu lên, chậc, dữ ghê, Trương Thanh Tĩnh thầm mỉm cười trong lòng, nghiêng người về phía trước nằm nhoài lên lan can, nhẹ giọng nói: “Là tớ nhầm.”

Khóe mắt Giang Việt liếc qua nhìn thấy Trương Thanh Tĩnh và Nhạc Thiên cùng đi vào lớp, trên mặt Nhạc Thiên mang theo nụ cười xấu hổ không biết đang nói gì với Trương Thanh Tĩnh, Trương Thanh Tĩnh lại đưa tay véo mặt Nhạc Thiên một cái, làn da rất mỏng lập tức ửng hồng lên.

Ánh mắt Nhạc Thiên oán trách nhìn Trương Thanh Tĩnh một cái, đưa tay xoa xoa mặt mình, cậu cho là mình xoa như vậy, vết đỏ sẽ tan đi nhanh hơn. Nhưng Giang Việt lại biết da cậu là cơ địa mà càng bóp càng đỏ, đỏ như… rỉ máu vậy.

Đinh Nhạc Thiên đã một tháng không để ý tới hắn, Giang Việt thấy cậu ra ra vào vào trốn tránh mình, không thấy tức giận mà chỉ cảm thấy kỳ lạ, hắn chỉ không hiểu vì sao.

Trên đời này chuyện mà hắn không hiểu rất ít, Giang Việt thầm nghĩ rồi hắn sẽ tìm được câu trả lời mà thôi.

Ngày thứ hai sau khi kiểm tra tháng là là kỳ nghỉ khó có được, Nhạc Thiên thu thập ít thứ về nhà, cha cậu nói cuối tuần có việc, bảo cậu cuối tuần về nhà ở, Tương Cừ nói hắn cũng về, vác balo cùng với Nhạc Thiên đi ra cổng, vừa đi vừa cầm đề so đáp án với Nhạc Thiên.



“Cậu có phải là heo không? Cái câu này mà còn phải nghĩ nữa hả, nhìn là biết khoanh B rồi!”  Tương Cừ chỉ vào một câu tiếng Anh mắng.

Nhạc Thiên thầm nói chúng ta không giống nhau, tui chả nhìn ra gì cả, cậu rụt cổ một cái nhỏ giọng nói: “Tớ nhìn câu C lâu hơn một chút, hơn nữa người ta nói câu nào không chắc thì chọn C.”

Tương Cừ giơ tay vỗ đầu cậu một cái, mắng: “Tôi còn không chắc trong đầu cậu có não không nữa!”

Nhạc Thiên không tập trung, bị hắn vỗ một cái chao đảo ngã người ra trước, Tương Cừ chưa kịp kéo cậu lại, đã có một bàn tay nắm balo của Nhạc Thiên từ đằng sau, Nhạc Thiên theo quán tính ngã ra sau, hai vai bị một đôi tay vô cùng quen thuộc  nắm chặt, chóp mũi truyền đến mùi cỏ xanh nhàn nhạt, cậu ngơ ngác ngửa đầu nhìn Giang Việt hờ hững đứng sau lưng mình.

Tương Cừ lập tức kéo Nhạc Thiên trong lồng ngực Giang Việt về phía mình, kéo cậu ra sau mình, phòng bị nói với Giang việt: “Mày làm gì?”

Giang Việt lạnh nhạt nói: “Không phải ai cũng học được, đừng ép cậu ta làm chuyện cậu ta không làm được.”

Câu này quá tổn thương người khác, đừng nói Nhạc Thiên, ngay cả Tương Cừ cũng bị chọc phải, cả giận nói: “Chỉ có mày là thiên tài, là trâu bò, là giỏi thôi đúng không? Không ai bằng nổi đúng không!

Giang Việt vẫn là dáng vẻ không cảm xúc như trước, lắc lắc balo trên vai, cụp mắt nhìn Nhạc Thiên đang cúi đầu, “Tự mình biết mình.”

“Má!” Tương Cừ ném balo trên vai mình xuống đất, không thể nhịn được nữa quát, “Tới đây, đánh một trận, con mẹ nó tao nhịn không được!”

Nhạc Thiên phát hiện ra đã bắt đầu có vài bạn học đi ngang bước chậm lại, vô tình hay cố ý nhìn sang bên này, thầm nghĩ, ôi, sàn diễn của tui cuối cùng cũng đến rồi.

Giang Việt khẽ cười một cái, trong mắt lạnh lùng, nhìn Tương Cừ như đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện, hắn luôn luôn không để ý tới thách thức của Tương Cừ, lần này lại đáp: “Cậu thắng nổi tôi?” Giọng điệu nghi vấn từ trong miệng hắn nói ra một cách lạnh lùng phảng phất như đang cười nhạo vậy.

Tương Cừ vừa nghe thấy, vung đấm lên muốn đánh, nhưng bị Nhạc Thiên ôm chặt tay kéo lại, “Trong trường không, không được đánh nhau!”

Tương Cừ quay đầu lại lớn tiếng nói: “Cậu buông ra!”

Nhạc Thiên nhanh chóng kéo tay Tương Cừ, cố gắng nén tiếng khóc nức nở, lớn giọng nói: “Đừng, đừng đánh nhau, sẽ, sẽ bị xử phạt!”

Tương Cừ ngẩn người, nắm đấm nâng lên cao cao lơ lửng giữa không trung, hắn ăn qua mười hai cái xử phạt, trước giờ không ai quan tâm, trường học không quan tâm, cha mẹ hắn không quan tâm, thậm chí ngay cả chính hắn cũng không quan tâm.

Nhạc Thiên tiếp tục kéo Tương lại Cừ, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Việt vẫn lạnh tanh, mặt mũi tên này thật sự quá có tính lừa dối, đẹp đẽ rực sáng như ánh trăng trong trẻo, Nhạc Thiên nuốt nước mắt vào, gom hết dũng khí nói: “Có, có lẽ tôi thật sự không học được, tôi không thông minh như cậu, nhưng, nhưng tôi có cố gắng, cố gắng của tôi không phải là vô nghĩa! Thiên tài như cậu, sẽ không bao giờ hiểu được cố gắng đối với những người bình thường như bọn tôi quý giá đến mức nào!”

Cậu quay mặt sang không nhìn Giang Việt, nhỏ giọng nói với Tương Cừ: “Chúng, chúng ta đi thôi.”

Tương Cừ quay đầu lại trừng Giang Việt một cái, thấy Giang Việt vẫn nhìn theo Nhạc Thiên không chớp mắt, tiến lên một bước bảo vệ Nhạc Thiên, trầm giọng nói: “Tao cảnh cáo mày, có gì thì kiếm tao, đừng đụng vào nhóc cà lăm.” Nhặt cái cặp nằm dưới đất lên, xoay người lôi Nhạc Thiên nghênh ngang rời đi.

Nhạc Thiên hú hét với hệ thống: “A ha ha ha ha ha, ngày mai tao sẽ được nhìn thấy phong thái của tao trên forum trường rồi há há há!”

Hệ thống: …con người này muốn làm nhân vật chính của trường đến phát điên rồi.

Giang Việt đứng yên tại chỗ thật lâu, hắn vẫn… không hiểu nổi.

__

(1) hoàng hoa đại khuê nữ: gốc là 黄花大闺女, hoàng hoa khuê nữ là cách gọi con gái chưa chồng thời xưa.

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.