Từ đây, Nhạc Thiên chính thức trải qua cuộc sống mọt gạo mỗi ngày ăn ăn uống uống ói ói mắng mắng, còn có sinh hoạt tình dục ổn định, Hàn Tề sợ cậu kìm nén thành bệnh, không có chuyện gì sẽ dẫn cậu ra ngoài hít thở không khí.
Người hầu trong Quan Sư Cung lười biếng, bình thường vẫn là ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, nhân lúc không người thì Hàn Tề tháo xích cho Lâm Nhạc Thiên, dẫn Lâm Nhạc Thiên ra ngoài vườn của Quan Sư Cung ngồi một chút, ngắm ngắm hoa, thưởng thưởng cảnh, có thể nói là sắp xếp rõ ràng cho Lâm Nhạc Thiên trên mọi phương diện từ vật chất đến tinh thần, chăm sóc cẩn thận từng li từng tí một.
Nhạc Thiên cảm động muốn rớt nước mắt, nói với hệ thống: “Đây chính là cuộc sống mà tao hằng mơ ước.”
Hệ thống: “Ha ha.”
Gió thu thổi qua, lá khô rời cành rì rào bay xuống, Hàn Tề ôm Lâm Nhạc Thiên trong ngực siết áo choàng thật chặt, sợ Lâm Nhạc Thiên ngồi gió lâu lại ngã bệnh, cụp mắt nhìn xuống thì thấy vành mắt Lâm Nhạc Thiên đo đỏ, trên mí mắt mỏng đến gần như trong suốt dịu dàng lóe lên ánh nước lấp lánh, chợt dừng động tác trên tay lại, “Lạnh?”
Nhưng cậu không thể, nên cậu đành phải dựa vào hình tượng của Lâm Nhạc Thiên, sống dở chết dở nói: “Chết rét cũng coi như một cách thức chết tử tế.”
Hàn Tề bị Lâm Nhạc Thiên mắng đến gần như miễn dịch, loại thái độ âm dương quái khí này của Lâm Nhạc Thiên hắn hoàn toàn không để vào mắt, lạnh nhạt đáp: “Con người khi lạnh quá thì sẽ cảm thấy cơ thể vô cùng nóng, cảm giác giống như đang bị lửa thiêu vậy, rất khó chịu, ngươi sẽ không thích.”
Lâm Nhạc Thiên nghe ra được Hàn Tề đang dùng trải nghiệm của mình để nói, im lặng một hồi, nhẹ giọng nói: “Hàn Tề, chúng ta hòa giải có được hay không? Ân oán trước đây coi như xóa bỏ, ngươi thả ta đi, ta nhất định sẽ không trả thù.”
“Được.”
Ngoài dự liệu của Lâm Nhạc Thiên, Hàn Tề lại nhẹ nhàng từ tốn nói một tiếng được.
Lâm Nhạc Thiên kinh ngạc ngẩng đầu, tầm mắt chạm vào đôi mắt đang buông xuống của Hàn Tề, “Thật không?” Hai mắt cậu trợn to, to tròn sinh động, trong lòng Hàn Tề thầm cảm thấy rất đáng yêu, con tim không khỏi mềm nhũn, dịu dàng trả lời: “Cứ cho là thật.”
“Vậy sao ngươi còn không buông tay?”
“Sợ ngươi lạnh.”
Hàn Tề đàng hoàng trịnh trọng, lúc này Lâm Nhạc Thiên mới phát hiện ra hắn đang đùa mình, phẫn nộ từ trong lòng, nhưng cơ thể lại bị Hàn Tề siết chặt trong ngực không thể động đậy, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, bờ môi run lên.
Hàn Tề nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cậu, trong ánh mắt mang theo ý cười dịu dàng, cúi người hôn một cái lên đôi môi mỏng của Lâm Nhạc Thiên, “Ngươi gạt ta, cho nên ta cũng lừa ngươi.”
Hắn hoàn toàn không tin mấy lời vờ vịt mà Lâm Nhạc Thiên nói, gì mà nhất định không trả thù, hắn tin chắc rằng chỉ cần Lâm Nhạc Thiên vừa chạy ra khỏi lòng bàn tay của hắn, lập tức sẽ nghĩ hết mọi thủ đoạn để lấy mạng của hắn.
Lâm Nhạc Thiên vừa xấu hổ vừa tức giận, quay mặt sang nhìn mảnh sân lá rụng rực rỡ, oán hận nói: “Hàn Tề, ngươi dám coi ta là thỏ nhi gia (1)… sớm muộn gì ta cũng lấy mạng ngươi…”
Hàn Tề mỉm cười, “Ta chưa từng coi ngươi là thỏ, ngươi là hổ.”
Bởi vì hắn cười, nên Lâm Nhạc Thiên có cảm giác là đang bị hắn chế giễu, bèn nhấc gót chân về phía sau đá Hàn Tề một cước.
Bàn tay Hàn Tề lập tức luồn vào trong áo, vỗ nhè nhẹ lên eo Lâm Nhạc Thiên, “Lừa mới đá người như vậy.”
Lâm Nhạc Thiên tức tới không nói được gì.
Trải qua lần này, rốt cuộc Hàn Tề cũng tìm ra cách đối phó với Lâm Nhạc Thiên, đó là mặt dày đùa giỡn lưu manh, chỉ cần hắn không cáu lên, Lâm Nhạc Thiên sẽ không biết làm thế nào với hắn, thỉnh thoảng Hàn Tề cũng sẽ nhường Lâm Nhạc Thiên, hắn sợ chọc Lâm Nhạc Thiên tức chết.
Đối với chuyển biến của Hàn Tề, Nhạc Thiên biểu thị mình rất vui lòng quan sát, chỉ có mình cậu đùa giỡn Hàn Tề thì vô vị lắm, cuộc sống như thế này chẳng phải vui hơn sao, nhưng đương nhiên là cậu phải giấu niềm vui đó vào tận đáy lòng mình, ngoài mặt thì vẫn là vừa nhìn thấy Hàn Tề đã tức muốn chết muốn sống.
Ngày tháng trôi qua rất nhanh, mặt trời mọc mặt trăng lặn vật đổi sao dời, chớp mắt đã đến mùa hè, ngày mùng ba tháng tám, là ngày sinh thần của Lâm Nhạc Thiên.
Hàn Tề mang theo hộp cơm tinh xảo, thả Lâm Nhạc Thiên ra, ôm cậu trong viện ngắm trăng.
Lâm Nhạc Thiên châm chọc nói: “Trăng tàn thì có gì để ngắm?”
Hàn Tề ngẩng đầu nhìn trăng.
Đúng vậy, vầng trăng lưỡi liềm không trọn vẹn không có quá đặc biệt cả, chỉ có ngày là đặc biệt mà thôi, hôm nay hắn uống rượu với Tông Diễn, Tông Diễn cũng nhớ ngày sinh thần của Lâm Nhạc Thiên, cậu ta nói chỉ cần một ngày không thấy thi thể của Lâm Nhạc Thiên, cậu ta tuyệt đối không từ bỏ.
Hàn Tề đương lúc men say, ghé đến bên tai Lâm Nhạc Thiên nói: “Chúng ta đến gần chút nhìn, được không?”
Không đợi Lâm Nhạc Thiên trả lời, Hàn Tề đã ôm Lâm Nhạc Thiên phi thân ngồi lên ngọn cây, cành cây đó rất tráng kiện, hai người ngồi lên trên vẫn vững, Lâm Nhạc Thiên giãy giụa nói: “Ngươi thả ta xuống.”
“Sợ cao à?” Hàn Tề một tay nhấc cằm Lâm Nhạc Thiên lên, chỉ lên bầu trời, “Nhìn lên mặt trăng kìa, nhìn trăng sẽ thấy không sợ nữa.”
Lâm Nhạc Thiên nghe thấy hơi rượu từ trong miệng hắn, không giãy dụa nữa, nhẹ giọng nói: “Ngươi thả ta xuống trước đã, rồi chúng ta lại ngắm trăng sau, có được không?”
“Ngồi trên cao, mới thấy rõ.”
“Ta đói, ngươi thả ta xuống dưới, ta muốn ăn chút gì đó.”
Hàn Tề nhìn lại, nghiêm túc quan sát Lâm Nhạc Thiên một lúc thật cẩn thận, nói như chém đinh chặt sắt: “Không thả, thả là ngươi chạy ngay.”
Xem ra cho dù hắn có say thì vẫn không lơ mơ, Lâm Nhạc Thiên cũng lười phản ứng lại hắn, hai người lẳng lặng ngồi trên cây, từ đầu đến cuối cánh tay Hàn Tề vẫn luôn một mực quấn chặt lấy Lâm Nhạc Thiên, không có một chốc nào buông ra.
Qua một lúc sau, Hàn Tề mới ôm Lâm Nhạc Thiên nhảy xuống, hỏi cậu: “Có đẹp không?”
Nhạc Thiên cảm thấy Hàn Tề có chút men say thật sự đáng yêu đến kỳ lạ, rất muốn trêu hắn một hồi, nhưng sợ sau khi hắn tỉnh rượu lại khôi phục ký ức, cho nên vẫn cứ nghiêm mặt đáp: “Ngươi thả ta ra ngoài nhìn càng đẹp hơn.”
Hàn Tề không nói gì, ôm Lâm Nhạc Thiên ngồi xuống, mở hộp cơm, trong hộp đựng thức ăn lại không phải là đồ ăn, mà là một vại thủy tinh quen thuộc, hai con cá béo đang ngây thơ vô tội phun bong bóng với hai người.
“Thích không?” Hàn Tề nhẹ giọng hỏi cậu.
Tay Lâm Nhạc Thiên bị Hàn Tề siết chặt, giữ lấy, bằng không thì đã cho hắn một bạt tai rồi, không nhịn được mắng: “Ngươi bệnh à?”
“Đừng tức giận, đây là cá ngươi tặng cho ta,” Hàn Tề cười cười, “Hai con cá năm ngoái ngươi ăn không phải, là ta lừa ngươi.”
Thiểu, thiểu năng… Nhạc Thiên không đành lòng nhìn thẳng Hàn Tề đang bị giảm trí thông minh, quay mặt đi, đầu cậu vừa xoay một cái, đầu Hàn Tề cũng di chuyển theo cậu, Nhạc Thiên: …thôi thì tui im lặng coi mấy người thiểu năng tới đâu.
Hàn Tề thấy cậu không di chuyển nữa, lại nở nụ cười với cậu, nụ cười đó như dương quang xán lạn không có chút mây mù, hắn cúi người áp lên Nhạc Thiên, Nhạc Thiên vốn định chống cự giãy dụa như thường ngày, nhưng nghĩ thấy tên thiểu năng này đã say đến vậy rồi, thôi kệ đi, thế là ngoan ngoãn nhận nụ hôn mang theo mùi rượu của Hàn Tề.
Hàn Tề hôn xong, ý cười trên mặt càng sâu, “Hôm nay là sinh thần của ngươi, chúng ta cùng phóng sinh cầu phúc, được không?”
Nhạc Thiên nghĩ thầm: Muốn làm gì thì làm.
Hàn Tề cầm tay cậu bưng vại thủy tinh đổ hai con cá vảy đỏ mập mạp xuống cái ao nhỏ trong vườn, hai con cá ở trong vại nước đã lâu, đột nhiên được ra ngoài ao nước, vẫn còn ngơ ngác đứng yên tại chỗ phun bong bóng.
Bên tai truyền đến một tiếng cười khì, Nhạc Thiên quay đầu lại, thấy Hàn Tề đang cười đến mặt mày cong cong, thầm nghĩ: Người anh em, lúc anh nghịch ngợm rất đẹp trai, nhưng không nghịch thì đẹp trai hơn, nói thiệt luôn á.
Gió đêm phất qua, hương thơm thoang thoảng lướt đến, Hàn Tề ôm Nhạc Thiên vào lòng mình, khẽ vuốt ve mái tóc dài đen nhánh của Nhạc Thiên, im lặng một lúc, rồi nói: “Đến giờ ngủ rồi.”
Oh yeah, Nhạc Thiên hưng phấn.
Hàn Tề say rượu lại càng dịu dàng càng kiên trì hơn Hàn Tề lúc tỉnh táo, trước giờ hắn với Lâm Nhạc Thiên trên giường vẫn luôn như đánh trận, Lâm Nhạc Thiên hận không thể cắn chết hắn, mà hắn lại vĩnh viễn không thể rút được cây gai ghim trong lòng mình, nên không có cách nào thể hiện tình cảm của mình một cách chân chính, cả hai dán nhau rất chặt, nhưng lúc nào cũng trong tình trạng giương cung bạt kiếm.
Mùi rượu dây dưa với mùi thơm, Hàn Tề ngậm vành tai Lâm Nhạc Thiên, trong cổ phát ra âm thanh mơ hồ, Nhạc Thiên không nghe rõ hắn đang nói gì, chỉ cảm thấy Hàn Tề thực sự tuyệt quá đi mất, cả người cậu mềm nhũn, cũng không màng suy nghĩ đến chuyện diễn cái gì mà dục cự hoàn nghênh, hoàn toàn trầm luân trong cơn sóng tình lên xuống của Hàn Tề.
Hàn Tề ôm Nhạc Thiên ngủ say, ửng hồng trên khuôn mặt anh tuấn còn chưa tan, hiện lên nét ngây ngô hiếm khi được thấy của cậu thiếu niên, Nhạc Thiên lẳng lặng ngắm nhìn hắn, nói với hệ thống: “Còn bảy năm nữa, lúc vừa mới tới tao còn thấy quá lâu, bây giờ lại thấy hơi ngắn.”
Hệ thống mang theo chế giễu, nói: “Không nỡ?”
Nhạc Thiên: “Ừm.”
Nhạc Thiên không theo chân nó cãi nhau, hệ thống lại cảm thấy không quen, thậm chí vô thức được bắt đầu tổ chức ngôn ngữ muốn an ủi Nhạc Thiên, “À… người tiếp theo sẽ tốt hơn?”
Nhạc Thiên “xoẹt” một cái, lật mặt, “Cục cưng, cuối cùng thì cưng cũng nghĩ thông rồi!”
Hệ thống: “…” Không muốn chấp nhận cái hiện thực rằng con người này là một con voi mà nó không thể đánh bại.
Nhạc Thiên cao hứng khẽ nhích người vùi mình vào trong ngực Hàn Tề, “Nói thật tao cũng rất thích Hàn Tề.”
Hệ thống: “Cậu có còn nhớ Thẩm Lập Hành?”
Nhạc Thiên: “Cũng thích luôn!”
Hệ thống: “…voi nó cũng trăng hoa như cậu sao?”
Nhạc Thiên phản bác: “Tao rất chuyên tình, người tao thích là cùng một loại hình mà!”
Hệ thống vắt hết óc cũng nghĩ không ra Hàn Tề và Thẩm Lập Hành có điểm gì giống nhau, nó thử dò xét hỏi: “Là nam chính?”
Nhạc Thiên nở nụ cười hì hì, “Lại định dụ tao nói nữa chứ gì, bỏ bỏ bỏ, không nói cho mày biết đâu.”
Hệ thống: …
…
Hàn Tề chưa từng nghĩ là một lần kim ốc tàng kiều (lầu vàng giấu người đẹp) mà tàng đến bảy năm, bảy năm cứ thế bảo vệ Lâm Nhạc Thiên ngày qua ngày, lại khiến hắn thật sự thấy rất tự tại, phảng phất như ngay từ thuở ban đầu, hắn đã phải lựa chọn như vậy, lúc mới đầu Lâm Nhạc Thiên còn liều mạng kháng cự nhưng giờ gần như đã thuận theo, Hàn Tề cũng rất vui.
Một ngày nọ, hệ thống nhắc nhở Nhạc Thiên: “Chu Sở Sở sắp thành hôn.”
Nhạc Thiên rất bình tĩnh, “Với ai?”
“Con lớn nhất của Ngạc Thái, Ngạc An Khang, đứng hàng nhất phẩm.”
Đối với chuyện Chu Sở Sở không thành với Tông Diễn, Nhạc Thiên cũng không mấy bất ngờ, cậu vẫn luôn có ý muốn cho Chu Sở Sở đi theo Tông Diễn đọc sách học chữ, một cô gái thông minh như Chu Sở Sở sẽ không chôn mình trong chốn hậu cung.
Lâm Nhạc Thiên bây giờ gần như là người chết, luận thân phận, Ngạc An Khang nhất định cao hơn hắn.
Nhạc Thiên lo lắng, “Tao phải tìm công cụ hủy dung mới được.” Hàn Tề sợ cậu tự sát, nên không để lại trong mật thất bất cứ một vật sắc nhọn nào.
Hệ thống: “Không cần.”
Nhạc Thiên hơi kinh ngạc, “Chẳng lẽ Ngạc An Khang đẹp trai hơn tao?”
Nếu hệ thống có thực thể, nhất định nó đang trợn trắng mắt, “Cậu là ẻo lả, không phải đẹp trai, cảm ơn.”
Nhạc Thiên chẳng khác nào gặp sét giữa trời quang, cậu đã bị hệ thống loại bỏ khỏi bảng xếp hạng độ nam tính rồi, chuyện này… quá đã.
Nhiệm vụ hoàn thành một cách đắc ý, Nhạc Thiên an tường chắp tay trước ngực nằm trên tháp mềm, rồi nói với hệ thống: “Muốn coi cảnh con gái tao về nhà chồng quá đi.”
“Được thôi, tôi giúp cậu chạy ra.” Hệ thống hoàn toàn có năng lực làm cho Nhạc Thiên tuyệt địa cầu sinh chạy trốn khỏi mật thất, chỉ là bản thân Nhạc Thiên không muốn chạy, cứ thích làm mọt gạo.
Nhạc Thiên suy nghĩ một chút, nói: “Thôi quên đi, còn có bảy ngày, để dành cho Tiểu Hàn nhiều hơn chút đi.”
Chu Sở Sở xuất giá, Hàn Tề cũng gửi theo một phần đồ cưới, Tông Diễn ban cho cô tước vị Ông chúa (2),bây giờ cậu ta đã hoàn toàn lột xác thành một chàng thanh niên nhẹ nhàng, phong thái chín chắn dáng điệu ung dung, chắp tay sâu xa nói: “Nếu như Tiểu Lâm tử vẫn còn, chắc chắn sẽ rất vui.”
Chu Sở Sở dịu dàng cúi đầu, đôi mắt sáng nhìn Hàn Tề, nhẹ giọng nói: “Nô tỳ tin là Cửu thiên tuế nhất định đang sống rất tốt ở một nơi nào đó.”
Hàn Tề vẫn thờ ơ không động lòng, Tông Diễn mỉm cười, bảy năm qua, cậu ta vẫn luôn phái người bí mật giám sát Hàn Tề, chưa có gì lạ, cũng tự trấn an bản thân tin rằng Lâm Nhạc Thiên đã không còn hứng muốn tranh đấu nên ẩn cư núi rừng, đang trải qua những ngày tháng mà y hằng mong.
Ban đêm, Hàn Tề mang một bầu rượu tới gặp Lâm Nhạc Thiên, Nhạc Thiên vừa nhìn là biết rượu mừng của Chu Sở Sở, thầm nghĩ Tiểu Hàn không hổ là cục vàng của tui, suy nghĩ rất chu đáo.
“Gì vậy?” Lâm Nhạc Thiên lạnh lùng hỏi.
Hàn Tề không nói một lời rót hai chén rượu cho hai người, cạy mở lòng bàn tay Lâm Nhạc Thiên, đặt chén rượu trong tay cậu, hờ hững trả lời: “Rượu giao bôi.”
“…” Lời cợt nhả đến một cách đột ngột bất ngờ làm Nhạc Thiên không muốn tiếp, cổ tay hơi xoay đang định hất rượu đi, nhưng mu bàn tay bị Hàn Tề đè xuống, “Độc tửu, vào máu là chết.”
Lâm Nhạc Thiên không chút do dự mà nâng chén lên muốn uống, lại bị Hàn Tề ngăn lại, Hàn Tề nhìn vào mắt cậu, cố chấp nói: “Giao bôi.”
Cái tên này bây giờ càng lúc càng không màng đếm xỉa đến chuyện gì nữa, đã không còn che giấu yêu thương mờ mịt đối với Lâm Nhạc Thiên, một con người độc ác kiêu ngạo như Lâm Nhạc Thiên, nếu bạn không yêu hắn thì thôi, chứ mà đã yêu hắn, vậy thì hắn nhất định sẽ lợi dụng bạn chà đạp bạn cuối cùng biến bạn thành giẻ rách không đáng một đồng.
May là, tui sắp chết rồi, Nhạc Thiên vui mừng nghĩ, bị Hàn Tề “cưỡng ép” uống một chén rượu giao bôi với hắn, đương nhiên là sẽ không chết, Lâm Nhạc Thiên cũng mơ hồ đoán được, uống xong chén này không điên không quấy, thậm chí còn khẽ cười với Hàn Tề.
Bảy năm nay, gần như cậu chưa bao giờ cười, Hàn Tề thấy cậu cười, trong lòng lại cay đắng tê dại, trên đời này không có ai hiểu Lâm Nhạc Thiên hơn hắn, cậu cười như vậy không có nghĩa là đã buông xuống phòng bị với Hàn Tề, mà là đang tính xem nên chà đạp tâm ý của Hàn Tề thế nào.
Mãnh thú làm sao có thể thuần phục? Trong lòng Hàn Tề khuyên nhủ mình, lại vẫn không thể tránh khỏi cảm thấy thất vọng, giữa hắn và Lâm Nhạc Thiên cách trở quá nhiều ân oán, đời này chỉ có thể dây dưa trói buộc nhau mà đi tiếp thôi.
Cũng được, Hàn Tề đặt chén rượu xuống, vẻ mặt lạnh lùng ôm lấy Lâm Nhạc Thiên, Lâm Nhạc Thiên hiếm thấy không kêu la gào thét, trái lại còn nhu thuận mà ôm cổ Hàn Tề, Hàn Tề cúi đầu cười đau xót, “Uống rượu giao bôi rồi, nên động phòng thôi.”
Hưởng thụ Lâm Nhạc Thiên lá mặt lá trái, Hàn Tề không biết là mình cao hứng hơn hay là thống khổ hơn, cuối cùng hắn cũng thuyết phục được mình: Không sao cả, quá lắm thì ta phòng y một đời, buộc y một đời.
Hai người trải qua bảy ngày tưởng chừng như những ngày ái ân thật sự, hai người dắt tay nhay nhìn cá, dùng bữa cùng bàn ngủ cùng giường, Lâm Nhạc Thiên thuận theo đến mức gần như là thật sự yêu hắn.
Sau cuộc mây mưa, Hàn Tề ôm Lâm Nhạc Thiên đã xụi lơ, hôn một cái lên mắt của cậu, im lặng một chốc, thử dò xét nói: “Ta mua một toà trạch viện mới ở ngoại ô kinh thành.”
Nếu như là Lâm Nhạc Thiên thật, mỹ nhân kế bảy ngày rốt cuộc cũng có hiệu quả có thể chạy thoát nhất định sẽ vui vẻ vô cùng, nhưng Nhạc Thiên sắp chết rồi, gợi ý của hệ thống nhắc nhở cậu còn ba phút nữa là sẽ thoát ly thế giới này, cậu cười không nổi, vừa nghĩ đến chuyện phải rời khỏi đối tượng hoàn mỹ Hàn Tề cậu lập tức cảm thấy rất đau lòng.
Hệ thống: “Người tiếp theo…”
Nhạc Thiên lên tinh thần, dang tay ôm ngược lại Hàn Tề, Hàn Tề khẽ run lên, càng ôm chặt cậu vào lòng, “Ngươi đáp ứng rồi?”
“Hàn Tề, đèn Trường Minh là ta lừa ngươi.”
“Ta biết rồi.”
“Huynh đệ của ngươi cũng là ta giết.”
“Ta cũng biết rồi.”
Nhạc Thiên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tựa đầu dựa vào lồng ngực kiên cố của Hàn Tề, nhẹ giọng nói: “Vậy thì tốt.”
Nếu đã biết hết rồi, thì hãy quên đi tên ác nhân là ta đi.
Trái tim đột nhiên đau đớn kịch liệt, Nhạc Thiên tận lực nhịn xuống cơn run rẩy, không để Hàn Tề phát hiện dị dạng.
Hàn Tề cho rằng Nhạc Thiên đang dằn vặt trong lòng nên mới run lên, bàn tay vuốt ve tóc đen của Nhạc Thiên càng thêm nhẹ nhàng, thấp giọng nói: “Chuyện trước kia không thể làm gì, chúng ta có thể bắt đầu lại…”
Những lời còn lại, Nhạc Thiên đã không nghe được nữa, gặp lại sau, Hàn Tề.
__
(1) thỏ nhi gia: nguyên văn 兔儿爷.
Thỏ là chỉ tướng công hoặc là luyến đồng. Là loại nghề hạ đẳng, không bằng cả kỹ nữ.
Tỉnh lược từ:
(2) Ông chúa: nguyên văn 翁主
Ông chúa (chữ Hán: 翁主; Hangul: 옹주; phiên âm Ongju) là một tước hiệu hoàng gia Đông Á. Trong lịch sử, tước hiệu này từng được dùng vào các thời vương triều Tây Hán, Lưu Cầu, Cao Ly và Triều Tiên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]