Mọi chuyện diễn ra đúng như với suy nghĩ của Thẩm Lập Hành, Nhạc Thiên đã ngoan ngoãn quay trở lại, nhìn Nhạc Thiên đã biết vâng lời trước mặt nhưng lại đang đứng cách xa hắn, trong lòng Thẩm Lập Hành cũng chẳng mấy vui vẻ. 
Im lặng gần như nghẹt thở lan tràn trong thư phòng, đôi chân dài của Thẩm Lập Hành chéo nhau, mi mắt buông xuống, hàng mi dày như cánh cửa khép lại che đi cả thế giới, vết rách nơi khóe miệng đã đông lại thành một vệt đỏ nhạt, đặt trên khuôn mặt không giận tự uy của hắn hoàn toàn không hợp, có cảm giác rất buồn cười. 
Nhạc Thiên cúi đầu lặng lẽ nghiêng mặt đảo mắt nhìn hắn, thầm nghĩ đây đúng là một tên khốn kiếp tuấn tú đẹp trai vô song, đáng để cúi đầu. 
“Chú út, con sai rồi.” 
Rõ ràng là Thẩm Nhạc Thiên không sai, nhưng vì đã chịu cúi đầu phục tùng trong một quãng thời gian dài nên quen miệng nhận sai, lúc bình thường thì sau khi cậu nhận lỗi rồi, có nghĩa là tất cả mọi chuyện đã kết thúc, xóa đi hết thảy những xung đột xảy ra trước đó. 
Lần này cậu cũng muốn giải quyết như cách cũ, may mắn tránh đi, cậu không muốn phải suy nghĩ điều đáng sợ ẩn giấu đằng sau tình cảm mãnh liệt của Thẩm Lập Hành nữa, bản chất cậu vẫn là một đứa trẻ hèn nhát. 
Thế nhưng Thẩm Lập Hành đã quyết tâm nhất định phải xé rách bức màn giả tạo giữa hai người, hắn muốn có được một người, thì đương nhiên phải là chân chân thật thật, chứ không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-quang-gianh-lay-nam-chinh/3352343/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.