Ba năm trước, Thẩm Lập Hành từng bị vuột mất Thẩm Nhạc Thiên trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, lúc đó Thẩm Nhạc Thiên đòi tự lập, ra ngoài ở một mình, không chịu học đại học, gần như mất liên lạc với Thẩm gia. 
Thẩm Lập Hành không muốn quan tâm cậu, gia sản của Thẩm gia đủ để nuôi một đứa cháu hắn không thích, cứ theo ý cậu thôi, Thẩm Lập Hành thầm nghĩ, một đứa trẻ ích kỷ, bốc đồng, ngu muội không đáng cho hắn để tâm. 
Sau đó, trong một đêm mưa nào đó, Thẩm Nhạc Thiên vốn đã chuyển ra ngoài lại quay về nhà, cậu không cầm dù, vóc người thon gầy bị nước mưa xối ướt đẫm, dang hai tay đứng chắn trước xe Thẩm Lập Hành. 
Đèn xe chói lòa chiếu lên gương mặt tái nhợt của Thẩm Nhạc Thiên, cậu như một con cừu con lạc đường bị mắc mưa, cừu con vừa đáng thương vừa yếu đuối, kêu một tiếng, “Chú út.” 
Từ đó về sau, Thẩm Nhạc Thiên tựa như biến thành một người khác, bất kể là ngôn từ hay cử chỉ thậm chí là điều nhỏ nhoi như nét mặt thôi cũng làm Thẩm Lập Hành cảm thấy vui vẻ thích thú, kể từ ngày đó, hắn mới nhận ra là đứa cháu này đáng yêu cỡ nào. 
Đứa trẻ duy nhất có liên hệ máu mủ với hắn là tia sáng mà thế giới này lưu giữ lại cho hắn. 
Người giúp việc bên đầu kia điện thoại vừa dứt lời, Thẩm Lập Hành lập tức đứng lên đi ra ngoài bước chân nhanh như gió, thư ký đi sau mang cao gót chạy theo mà không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-quang-gianh-lay-nam-chinh/3352336/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.