Chương trước
Chương sau
Vệ Kiêu không thấy được bình luận trong livestream đương nhiên không biết đối thủ là ai.

Lúc chọn tướng không thấy được ID của đối thủ, Vệ Kiêu chỉ có chờ vào game mới biết.

Bạch Tài bây giờ chỉ thấy hối hận, hối hận vì mở livestream, càng hối hận tay nhanh hơn não chọn pháp sư.

Ván này nhắm mắt cũng thấy được chiến trường đẫm máu, tại sao cậu ta lại chọn ngay đường chết cơ chứ.

Chán sống sao!

Sao cứ phải chạy thẳng đến dâng đầu cho đội trưởng vậy!

Vệ Kiêu vẫn đang chọn tướng: [Lão Bạch, muốn thắng không?]

Bạch Tài: Thắng bằng niềm tin!

Bình luận bùng nổ: [Aaaaa, tình cảm của vua đánh rừng với Cải Con của chúng là chính là tình yêu đích thực!]

[Tôi biết rồi, vua đánh rừng muốn khoe tình cảm, muốn giúp Cải Con của chúng ta thắng!]

[Đáng tiếc đôi yêu nhau số khổ này lại gặp phải đại ma vương]

[Đau lòng cho Cải của tôi]

[Vô cùng đau lòng, tặng cho thằng con ngư lôi tàu ngầm để an ủi]

Một cái ngư lôi tàu ngầm mất 100 tệ, trong nháy mắt được hơn 10 cái, Bạch Tài không biết nên khóc hay nên dùng hết sức để khóc nữa!

[Này, mày muốn đánh đường giữa không?] Bạch Tài hỏi Vệ Kiêu.

Đang trong thời gian chọn tướng vẫn có thể đổi lại, khát vọng sống của Bạch Tài dâng cao, muốn cho Vệ Kiêu thử nghiệm nhát đao của đội trưởng.

Vệ Kiêu dạo gần đây có một tình yêu sâu đậm với đạo tặc, đã khóa nhân vật: [Sao? Mày muốn chơi đường rừng à?]

Bạch Tài: [… … …]

Tay của ngài không thể chậm một chút à!

Vệ Kiêu ngay trên sóng livestream “chiều chuộng” Bạch Tài: [Tao thì sao cũng được! Mày thích chơi gì thì chơi]

Bình luận toàn là a a a a, ỏ ỏ ỏ, gâu gâu gâu gâu.

Bạch Tài suy nghĩ một chút, không biết chơi pháp sư rồi bị đội trưởng gọt chết tốt hơn hay là đánh đường rừng rồi bị đội trưởng đè xuống đất chà đạp tốt hơn.

Cậu ta làm một phụ trợ an ổn, tại sao không chơi tướng của mình!

Quả nhiên…

Vú em không nên ăn ngày muốn sát sinh!

[Cứ để vậy đi]

Bạch Tài nghĩ thầm tốt nhất mình nên chơi pháp sư hệ băng, cậu ta mà dùng đạo tặc bóng đêm chắc đồng đội treo máy mất

Vệ Kiêu: [Được thôi]

Bạch Tài thấy trận đấu sắp bắt đầu, mới nhắc cậu: [Đối thủ là Lục thần]

Vệ Kiêu ngẩn ra.

Thời gian chờ vào game không gửi được tin nhắn, vì đang livestream Vệ Kiêu không thể mở mic.

Ngược lại Bạch tài lại mở mic, không cần cậu ta nhiều chuyện, vừa vào giao diện đã thấy ID của đối thủ.

Đều là những cái acc chuyên nghiệp đã được nhiều người biết đến.

FTW. Close, FTW. Silvery

Close là Lục Phong, Silvery là Ninh Triết Hàm.

Vệ Kiêu hai mắt híp lại, vừa vào game đã gõ ba chữ: [Trùng hợp thế]

Bạch Tài ra hiệu cho cậu: [Bình tĩnh chút đi]

Đừng làm bậy trên sóng livestream của thằng em này!

Vệ Kiêu bình tĩnh: [Yên tâm, tao sẽ thường xuyên qua đường giữa nhìn mày]

Trên bình luận toàn là oa oa hu hu——-

[Vua đánh rừng thảm quá, đụng phải một đại ma vương chân chính]

[Hu hu hu, vua đánh rừng à, cậu có đi đường giữa thì cũng vô dụng thôi, pháp sư sống sót được dưới đao Lục thần của tôi đều đã được xưng thần rồi!]

[Anh Cải của tôi là một vua vú em khao khát hòa bình, sao lại nhảy vào địa ngục đẫm máu này cơ chứ]

[Đảng Lục Bạch của tôi ngửi thấy mùi yêu hận tình thù, đây là gì vậy nè? Là hiện trường bạo lực gia đình đó!]

[Hai bên ngoại tình…, choảng nhau, sau đó một mất một còn?]

[Uầy, kích thích vậy, tôi lại tặng con trai một đống lôi~!]

Bạch Tài liếc nhìn bình luận, thầm nghĩ…

Yêu hận tình thù có, bạo lực gia đình cũng sẽ có, hai bên quá trớn rồi choảng nhau vỡ đầu cũng có thể, nhưng vấn đề là nhân vật chính không phải là cậu ta!

Bạch Tài này chỉ chết oan thôi!

Ninh Triết Hàm bên kia cũng nhìn thấy Bạch Tài, còn chào hỏi trong khung chat chung: [Anh Tài!]

Bạch Tài: […]

Ninh Triết Hàm: [Ai đấu cùng với anh vậy?]

Bạch Tài: […]

Bình luận: [Fuck! Cải Con bơ bé Ninh kìa, Cải Con ghen rồi!]

Bạch Tài: [… … … …]

5V5 và solo tất nhiên là không giống nhau, đây là game đồng đội, 5 người được phân công rõ ràng, mỗi người có đường đi và trách nhiệm riêng.

Ví dụ, Bạch Tài và Ninh Triết Hàm đều là pháp sư đi đường giữa, đối đầu ở đường giữa, tìm cơ hội làm thịt người kia.

Vệ Kiêu và Lục Phong đi rừng, tranh giành tài nguyên.

Bình thường, trước khi lên cấp 2 là an toàn, khả năng lớn nhất là xảy ra va chạm nhỏ trong rừng, hai bên thăm dò nhau, kiếm chút lợi lộc rồi thôi.

Nhưng Vệ Kiêu lại không như thế.

Trong lúc Ninh Triết Hàm đang vừa dọn lính vừa đánh máy trò chuyện với Bạch Tài, một tia sáng màu đỏ lóe lên, âm thanh hiệu ứng vang lên, Ninh Triết Hàm bị khống chế.

“Ơ…”

Mặc dù Ninh Triết Hàm lơ là nhưng sau nhiều lần phản ứng đã tạo kí ức cơ thể, giờ đang muốn chạy trốn.

Nhưng mà đạo tặc lúc hiện hình còn dữ dằn hơn cả lúc đang ẩn thân, cậu di chuyển lên một đoạn, nhấn AA lấy mạng Ninh Triết Hàm.

Ninh Triết Hàm: [!!!]

Bình luận bùng nổ: [Má ơi, vua đánh rừng ngầu dã man]

[Chẳng trách Cải Con ngoại tình, cho tôi tôi cũng lấy!!]

[Mới vào đã một mình đi giết tuyển thủ nhà nghề, người chơi thường dạo này đi rừng ngầu lòi vậy sao?]

Cùng lúc đó ——

First Blood

Vệ Kiêu không phải là người lấy được first blood, Ninh Triết Hàm cũng không phải người nộp ra first blood.

Tuy Ninh Triết Hàm chết, nhưng Bạch Tài lại chết sớm hơn.

Dù chỉ sớm hơn chưa đến một giây nhưng cậu ta thật sự đã dâng first blood cho đội trưởng của mình.

Lúc nãy khu bình luận bùng nổ thì bây giờ điên lên rồi.

[Tàn nhẫn, đội trưởng Lục của tôi đúng là tàn nhẫn]

[Ai đó tới nói cho tôi biết Cải của tôi chết như thế nào với???]

[Đúng là đại ma vương, kể cả với vợ yêu bé nhỏ của mình mà vẫn ra tay ác như thế!]

[Hiện trường bạo lực gia đình]

[Tôi sai rồi, sai thật rồi, đội trưởng Lục trong tim tôi vĩnh viễn là một đại ma vương tổng công, Cải Con không nên bồ bịch, dù cho vua đi rừng có ngầu hay ngọt đi nữa thì cũng không nên như thế]

Người đi đường Bạch Tài sau khi hồi sinh nhìn thấy bình luận chỉ muốn hét to: “Mấy người thì biết cái khỉ gììììì!”

Đại ma vương làm gì có vợ yêu bé nhỏ nào.

Trong mắt đại ma vương chỉ có một thằng bé điên!

Nhóc Ninh bên kia sau khi chết hai lần mới tỉnh ngộ: [Đại sư?!]

Thao tác dùng đao dứt khoát này, thao tác di chuyển vị trí chuẩn xác này, khả năng khống chế máu như thần này…

Kí ức 10.000 tệ bị chém chết dưới đao của cậu trong đầu Ninh Triết Hàm vẫn còn mới đó!

Bình luận bên Ninh Triết Hàm cũng vỡ tổ.

Ban đầu là——

[Đội trưởng Lục của tôi thật cưng chiều mà, bé Ninh con thật là hạnh phúc]

[Fuck! Đi rừng của đội đối thủ cũng rất gì và này nọ nha]

[Không đúng, vua người mới mà như thế này thôi á, bị người qua đường giết dễ như ăn cháo?!]

[Tỉnh lại đi, đánh được như thế, có thể đấu đội với tuyển thủ nhà nghề mà còn là người qua đường bình thường à?]

Tiếp theo là ——

[Đại Sư là cái quỷ gì?]

[Trong giới Vinh Quang này làm gì có tuyển thủ chuyên nghiệp nào biệt hiệu là Đại Sư]

[Nói nghe nè, tôi hóng được một tin đồn không chính thống, nghe đâu trong vòng tuyển thủ chuyên nghiệp có lưu truyền một nhân vật thần bí…]

Ninh Triết Hàm nhận ra mình đã lỡ miệng, tắt đài, chỉ có đôi mắt vẫn sáng ngời, bị giết bốn lần rồi mà vẫn cứ tung tăng chạy vào đường giữa.

Đối thủ Bạch Tài của thằng nhỏ trong lòng nguội lạnh từ lâu.

Đường giữa?

Pháp sư?

Pháp sư hệ băng?

Cậu ta cả đời này cũng không muốn dùng tướng này nữa!

Phải nói rằng tình huống này rất kì lạ.

Đường trên và đường dưới rất yên bình, mỗi người tự đi dọn lính, không hề liều lĩnh, ngay cả phụ trợ cũng không đi đẩy tháp, ngoan ngoãn chơi ở phía sau.

Người xem vô cùng nghi ngờ ba người bọn họ đang thu nhỏ bản đồ để xem cuộc vui.

Hai đường này gió yên biển lặng, đường giữa lại là địa ngục chốn trần gian!

Cả hai người đi rừng đều là những người chơi chủ nghĩa tiến lên, sau một đợt diệt quái trong rừng, tiếp theo là giết người.

Hai người đều lăm le pháp sư của nhau, đánh không hề do dự, giơ tay chém xuống là ăn một mạng.

Khủng khiếp hơn là sau khi giết được pháp sư rồi họ lại biến mất.

Mặc dù đạo tặc có bộ kĩ năng đánh xong phải chờ CD (cool down) nhưng sao toàn bộ kĩ năng của hai người lại dùng để giết pháp sư như vậy…

Nên nói sao cho phải đây?

Quả nhiên tất cả tấm lòng đi rừng đều được gửi gắm lên vô số thi thể của pháp sư da giòn!

Khu bình luận chậm rãi đổi hướng ——

[Không hiểu sao, tôi ngửi thấy mùi hơi lạ à nghen]

[Đúng đúng đúng, người có thể đi rừng ngang tài ngang sức với Lục thần của tôi không nhiều]

[Tuy là không biết vị Đại Sư này là ai nhưng tôi muốn theo đôi này một giây]

[Đúng đấy, nghe hay đó nha, tình địch gặp nhau, tình gay phát triển?]

[Cải của tôi xanh rồi]

[Cải khi nào mà chả xanh]

[Cải của tôi mà không xanh biếc thì là sao lại được gọi là anh Cải?]

[Close đúng là ai cũng yêu mà, trăm phần trăm là cả cái giới Vinh Quang này đều là người yêu của Lục thần]

[Cái tên đại ma vương chết tiệt này, tại sao đến cả người thường cũng có cp luôn rồi!]

Nhìn bình luận, nội tâm Bạch Tài gào thét ——

Clgt?

Phim truyền hình tám giờ tối còn không được như tưởng tượng của mấy người!

Cuối cùng bên Bạch Tài và Vệ Kiêu thua.

Không có cách nào khác, một đội năm người, ba người ngồi cắn hạt dưa xem trò hay, Bạch Tài mà chơi pháp sư thì fan cứng cũng phải nói một câu: “Chọc mù tao đi” Chỉ dựa vào một mình Vệ Kiêu thì cũng không làm được gì.

Ở đội Ninh Triết Hàm mặc dù đồng đội cũng đang xem kịch nhưng nhóc Ninh chơi pháp sư khá được, tuy bị Vệ Kiêu giết mười lần, tinh thần cũng không hề bị suy sụp, còn tìm được cơ hội một mình giết Bạch Tài.

Vệ Kiêu cuối cùng cũng gặp Lục Phong trong rừng.

Không hề ngạc nhiên, Vệ Kiêu chết dưới lưỡi đao của Lục Phong.

Bạch Tài bị Ninh Triết Hàm đàn áp.

Vệ Kiêu bị Lục Phong đàn áp.

Nhìn thế nào cũng không có hy vọng thắng.

Khu bình luận không để ý việc này, bọn họ rất hài lòng: [Đặc sắc! CMN quá đặc sắc!]

[Tận lực, vua đi rừng đã tận lực rồi!]

[Cải Con, bạn gay này của anh thật giỏi, FTW của chúng ta ít người, sao không kí với anh trai này?]

[Vấn đề là FTW không thiếu người đi rừng]

[Thao tác của vua đi rừng này, có thể đi trên đường mà]

[Nghĩ bậy một chút, nếu như vua đi rừng vào đội, Cải nhà tôi có cả tình mới lẫn tình cũ, chậc chậc, kích thích vler]

Bạch Tài mệt mỏi, chỉ mới đánh có một trận mà đã muốn nghỉ ngơi.

Tuy nhiên, sau đó còn việc khiến cậu ta còn mệt mỏi hơn.

Thông báo trong nhóm hai người nhảy ra một tin ——

FTW. Close muốn gia nhập.

Bạch Tài: “Éc?”

Bình luận bay thẳng lên trời: [** móaaaaa, Lục thần bỏ rơi bé Ninh để đi an ủi anh Cải rồi!]

[Lục Bạch là thật! Chính xác trăm phần trăm!]

[Hu hu, bà đây cuối cùng cũng được ăn cơm chó thật rồi!]

Bạch Tài dám không đồng ý à?

Cậu ta chỉ có thể đồng ý thôi.

Trong đội từ hai người biến thành ba người.

Ảnh đại diện của Bạch Tài là một cây nến, cậu ta dùng ảnh này ý là muốn thắp nến cho đối thủ, ai ngờ lại lâm vào cảnh tự thắp nến cho mình.

Đúng là cuộc sống tuần hoàn, trời xanh không tha cho một ai!

FTW. Close: [Để tôi làm chủ phòng]

Bạch Tài: [Dạ]

Vào giờ phút này bình luận đang gào thét điên cuồng, phấn khích không ngừng trước cảnh tượng tuyệt vời này.

Một giây sau ——

Xuất hiện vô vàn bình luận dấu chấm hỏi.

[???????]

Sau khi Lục thần trở thành chủ phòng…

Việc đầu tiên là đá anh Cải ra khỏi phòng?

Lục Phong cùng Vệ Kiêu đều không livestream, không ai biết trong phòng xảy ra chuyện gì.

Bạch Tài bị đá ra khỏi phòng: […]

Đừng hỏi, hỏi là chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.