Là một cựu tuyển thủ chuyên nghiệp, tốc độ tay của Vệ Kiêu so với não còn nhanh hơn, đến khi cậu nhận ra thì tin nhắn đã được thu hồi. 
Nhưng mà… 
Close: [Gửi địa chỉ cho anh] 
Thu hồi thì có ích lợi gì? 
Đôi mắt của tuyển thủ chuyên nghiệp Lục Phong lúc này có khi còn nhanh hơn tốc độ tay của cậu 
Close: [?] 
Vệ Kiêu nhìn chằm chằm cái dấu hỏi này, tâm lý bồn chồn. 
Cậu căng thẳng đến mức giật luôn lông của husky: “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ?” 
Đậu Tương hiểu cái lông, móng vuốt vỗ lên điện thoại, muốn thủ tiêu luôn cái thứ đồ xấu xa này để ba có thể chơi với nó. 
Thật trùng hợp là… 
Đệm thịt mềm của nó vuốt một cái, bằng một cách kì diệu gửi đi một cái meme* 
Meme của Vệ Kiêu nói lên bản chất của cậu, vừa nhây vừa vô liêm sỉ, ngày thường hay dùng để tỏ ra liêm sỉ của ông đây quăng lâu rồi 
Ví dụ điển hình như cái bị Đậu Tương gửi bừa. 
Một con gấu trúc thật lớn, mỉm cười, gò má ửng hồng, phía dưới có một hàng chữ lớn – Đàn ông trên đời mỗi mình tôi tốt mà thôi 
Hàng chữ nhỏ phía trên mới vô liêm sỉ nhất – Chào mọi người, tôi là một kẻ lừa đảo, tôi muốn được hôn nhẹ, tự nguyện bị mắc lừa, hôn nhẹ tôi một cái đi, để tự cho mình một bài học, không nên hỏi vì sao người khác lừa tiền tôi lừa nụ hôn, bởi vì tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-quang-esport/2519882/chuong-17.html